"Ai da, thật thông cảm với Kim Tuyết Mai, nếu như không phải đã gả cho tên phế vật Cao Phong kia, nói không chừng nó cũng có cơ hội."
"Ai da, nói không đúng sao, tướng mạo của nó quả thật không tệ, nói không chừng có thể đi cùng chúng ta đến nhà họ Cao làm người hầu không chừng."
"Đừng nhắc tới nó nữa, bây giờ nó và chúng ta, hoàn toàn không cùng một đằng cấp."
Bên kia.
Từ bây giờ đến ngày mùng tám, chỉ còn chưa tới năm ngày.
Cao Phong vì muốn cho Kim Tuyết Mai một bất ngờ thật lớn, chắc chắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Mà đang lúc anh chuẩn bị ra cửa, bên chỗ Khúc Đại Minh xảy ra chuyện.
Điện thoại là Hoàng Hà của Câu lạc bộ thể hình Phong Minh gọi đến.
Trong điện thoại không nói rõ ràng, chỉ bảo Cao Phong gấp rút đến dó.
Cao Phong biết tính tình Khúc Đại Minh, nếu như không phải thực sự gặp chuyện khó giải quyết, anh ta chắc chắn sẽ không quấy rầy mình.
Nghĩ đến đây, Cao Phong nói với Kim Tuyết Mai một tiếng, trực tiếp lái xe chạy đến Câu lạc bộ thể hình Phong Minh.
Trước khi đi, Cao Phong còn cố ý nói với Kim Tuyết Mai, bớt tiếp xúc với Hạ Vy, Kim Tuyết Mai đương nhiên đồng ý.
Mà Cao Phong chân trước mới vừa đi, chân sau Kim Tuyết Mai liền nhận được điện thoại của Hạ Vy.
Thấy Hạ Vy gọi điện thoại đến, Kim Tuyết Mai suy nghĩ một chút, vẫn nghe lời Cao Phong cúp điện thoại .
Nhưng Hạ Vy giống như có chuyện gì gấp gáp, kiên trì gọi hết lần này đến lần khác, Kim Tuyết Mai cúp máy rất nhiều lần, cô ta càng mặt dày tiếp tục gọi không biết mệt.
Kim Tuyết Mai thật sự hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhận điện thoại.
"Hu hu hu, Tuyết Mai, hu hu, trong lòng tôi rất khó chịu..."
Điện thoại mới bấm nút nhận, tiếng khóc của Hạ Vy liền vọng đến.
Kim Tuyết Mai nhướng mày một cái, lập tức hỏi Hạ Vy có chuyện gì xảy ra.
"Trương Hàn, Trương Hàn anh ta, anh ta đòi chia tay tay, hu hu.." Hạ Vy khóc vô cùng thảm thiết, dáng vẻ đau lòng muốn chết cho rồi.
"Ở... Không phải cậu nói, cậu chờ cậu cả nhà họ Cao bày tỏ với cậu sao?" Kim Tuyết Mai có chút không thể hiểu được.
Ngay ngày hôm qua, Hạ Vy vẫn còn khoe khoang trước mặt Kim Tuyết Mai, nói cậu cả nhà họ Cao sẽ nhanh chóng tỏ tình với cô .
Nếu cô đã thích cậu cả bí ẩn nhà họ Cao như vậy, hắn là chỉ mong chia tay với Trương Hàn mới phải, làm sao lại đau lòng như vậy?
Hạ Vy nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục khóc nói: "Tôi nói vậy cũng chỉ là nói đùa với cậu thôi, cậu cả nhà họ Cao là ai tôi cũng đâu có biết, người tôi thích là Trương Hàn, nhưng mà anh ta ruồng bỏ tôi..."
"Cái này ..." Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng, chỉ có thể an ủi Hạ Vy vài câu.
"Tuyết Mai! Bây giờ tôi rất khó chịu, cậu có thể đến nhà tôi chơi với tôi một chút được không?" Hạ Vy giở giọng đáng thương khẩn cầu.
"Tôi.." Kim Tuyết Mai rất khó xử.
Một bên là bạn thân quen biết nhiều năm như vậy, một bên là lời khuyên của Cao Phong, người hiền lành như Kim Tuyết Mai thật sự cảm thấy khó mà chọn lựa.
Cô tin Cao Phong sẽ không bao giờ hại cô, nhưng mà Hạ Vy, dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy.
Kim Tuyết Mai yên lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn lựa chọn nghe theo lời Cao Phong.
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Hạ Vy, tôi, tôi không đi được, Cao Phong đã ra ngoài làm việc, cậu biết đấy, tôi cũng không biết đi xe đạp." Kim Tuyết Mai có chút ngượng ngùng.
"Không sao đâu Tuyết Mai! Tôi bảo Trương Hàn đi đón... , không phải, bảo bạn tôi đón cậu, cậu đến nhanh lên một chút có được không?" Hạ Vy vừa nghe Kim Tuyết Mai nói như vậy, lập tức tinh thần tỉnh táo lại ngay.
"Tôi... Tôi cũng có chuyện..." Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng.
Hạ Vy bên kia im lặng chừng ba mươi giây, sau đó bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
"Được lắm, được rồi! Hạ Vy tôi bị người ta ruồng bỏ, muốn trò chuyện cùng bạn thân nhất của mình cũng không được, trên thế giới này, còn có gì có thể lưu luyến được chứ, vậy thôi, vĩnh biệt, Tuyết Mai."
Giọng Hạ Vy nghe cực kỳ bình tĩnh, nói xong câu này, lập tức cúp điện thoại.
//
Kim Tuyết Mai trong nháy mắt luống cuống, vội vàng gọi Hạ Vy.
"Hạ Vy! Cậu đừng có nghĩ quẩn, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì điên rồ!"
Kim Tuyết Mai vội vàng gọi điện thoại lại cho bên kia, không ngoài suy đoán chút nào, điện thoại đã ở trạng thái tắt máy.
Lần này Kim Tuyết Mai thật sự luống cuống, dù là Hạ Vy cùng cô không còn là bạn tốt nữa, cô cũng không muốn Hạ Vy chết!
Hiền lành như Kim Tuyết Mai, bởi vì lo lắng quá mức cho Hạ Vy, cho nên thậm chí căn bản không hề nghĩ đến, Hạ Vy sẽ là loại người vì
tình liều chết sao?
Nếu như vậy, trước đây cô chia tay mấy người bạn trai, không biết đã chết bao nhiêu lần.
Kim Tuyết Mai căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều, vội vàng dọn dẹp sơ sài một chút, sau đó cầm chìa khóa xe điện xông ra ngoài.
Vốn cô muốn gọi điện thoại cho Cao Phong bảo Cao Phong đưa mình đi, nhưng suy nghĩ Cao Phong cũng có chuyện riêng của mình, cho dù Cao Phong chạy về, cũng lãng phí không ít thời gian.
Quan trọng hơn chính là, bây giờ Hạ Vy vừa bị đàn ông vứt bỏ, sợ rằng không muốn gặp nhất chính là đàn ông, cho nên Kim Tuyết Mai không muốn đưa Cao Phong đi.
"Hạ Vy, cậu ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngu xuẩn!" Kim Tuyết Mai gấp đến nỗi sắp khóc tới nơi, trực tiếp chạy đến chỗ Hạ Vy ở.
Nhưng cô không biết rằng, người đang làm chuyện ngu xuẩn nhất, thật ra chính là Kim Tuyết Mai cô!
Quá mức hiền lành, chưa chắc là chuyện gì tốt.
Tại chỗ ở của Hạ Vy.
Hạ Vy cúp điện thoại, nào còn sót lại chút nào dáng vẻ đau lòng khóc lóc vừa rồi, trên mặt mang theo nụ cười vô hình.
"Xuất sắc! Kỹ thuật diễn xuất này thật sự xuất sắc! Người có thể khiến cho Vũ Hoàng Minh tôi khâm phục không nhiều, cô coi như là một trong số đó." Vũ Hoàng Minh ngồi một bên, giơ ngón tay cái tán thưởng về phía Hạ Vy.
"A ha ha, tôi và Kim Tuyết Mai chơi với nhau mấy năm, tính tình cô ta như thế nào tôi hiểu rất rõ, cô ta vốn là một người dễ mềm lòng."
"Nếu chơi không lại cô ta, vậy tôi Hạ Vy sống cũng uống quá rồi." Hạ Vy mang vẻ mặt kiêu ngạo, tựa như làm nhưng chuyện như vậy, thật sự khiến cho cô ta cảm thấy tự hào.
Khóe mắt Vũ Hoàng Minh hơi giật giật, nhìn Hạ Vy hỏi: "Cô cũng từng nói, hai người quen biết lâu như vậy, vậy mà lại làm ra những chuyện này với bạn thân mình."
"Quả nhiên là, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà! A ha ha."
Nghe được Vũ Hoàng Minh nói mình như vậy, Hạ Vy chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất tự hào.
"Chẳng lẽ anh không biết, người ta thường nói đề phòng cháy nổ, đề phòng thú dữ không bằng đề phòng bạn thân sao? Bạn thân? Bất kỳ tình cảm nào cũng có thể dùng tiền bạc để cân nhắc, phải xem xem có bao nhiêu tiền mới quyết định được." Hạ Vy khinh thường cười một tiếng.
Vũ Hoàng Minh nghiền ngẫm cười một tiếng, phụ họa Hạ Vy, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy, sau khi làm xong chuyện này, nhất định phải tránh xa người đàn bà này một chút.
Người đàn bà này là một mụ điên chính cống, nếu đã có suy nghĩ tàn độc như vậy, vẫn là cách xa một chút tốt hơn.
"Chuyện này mà thành công, sẽ không thiếu phần cô đâu, tôi sẽ cho cô một căn biệt thự ngoại vi khu dân cư Phương Đông, thế nào?" Vũ Hoàng Minh vung tay lên hào phóng nói.
Hạ Vy nghe vậy hai mắt sáng lên, tim chợt nhảy lên một cái.
Chuyện này, quả nhiên mình không quyết định sai.
Khu dân cư Phương Đông, nằm tại vị trí trung tâm thành phố Hà Nội, đây chính là chỗ mà người ta gọi là tấc đất tấc vàng.
Bao quát toàn bộ thành phố Hà Nội, ngoại trừ khu dân cư cao cấp Bồng Thiên tượng trưng cho quyền quý, khu dân cư Phương Đông chính là khu nhà giàu xếp thứ hai.
Có thể vào chỗ đó ở, thân phận không phải giàu thì cũng phải sang, giá nhà ở đó càng chói mắt như mặt trời giữa trưa.
Cho dù là biệt thự ngoại vi khu dân cư Phương Đông, giá nhà cũng không phải rẻ, vài ba tỷ chưa chắc mua được.
Hạ Vy cho dù lấy ra tất cả của cải tích góp, vẫn chưa mua nổi một cái nhà vệ sinh.
Còn bây giờ Vũ Hoàng Minh chỉ cần vẫy tay liền có thể cho cô một ngôi biệt thự, thật sự khiến cô hưng phấn không cách nào tự kềm chế!
"Vũ Hoàng Minh anh cứ yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn làm anh hài lòng" Ánh mắt Hạ Vy lả lơi nhìn Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh khẽ gật đầu, trong lòng cũng hưng phấn không thôi.
Kim Tuyết Mai, người đã từng nữ thần mà mọi chàng trai Hà Nội đều mơ ước, sẽ bị mình làm cho tàn hoa bại liễu!
Chỉ là một ngôi biệt thự, vậy có đáng là gì?
Mời đọc truyện trên truyện 88