Vẻ mặt của Trần Quốc Sơn thì lại cực kỳ u ám, anh ta vốn cho rằng sáu người cùng đi lên, trong năm giây là có thể bắt được Cao Phong.
"Đồ bỏ đi! Cùng nhau lên!" Trần Quốc Sơn mắng to một tiếng.
Ba người đàn ông trẻ tuổi còn lại cắn chặt răng, có khua tay, có đá chân, đồng thời đánh về phía Cao Phong.
Dù Cao Phong phải đối mặt với ba người như sói như hổ, cũng không có lùi lại nửa bước nào cả, ngược lại còn chủ động nghênh đón ba người.
Từ từ nhấc chân, vẻ anh vẫn lãnh đạm như cũ, trong giống như là đang tản bộ sau khi ăn cơm hơn là đánh nhau.
"Chát!"
Một giây kế tiếp, Cao Phong ra tay nhanh như chớp, quăng một cái tát qua.
Một gã đàn ông trẻ tuổi xông tới với khí thế ào ạt, nhưng sau khi nhận một cái bạt tai này, thì trực tiếp bị đánh bay ra ngoài đến năm sáu bước.
Không đợi mọi người kịp phản ứng lại, bàn tay Cao Phong đột nhiên rút lại, sau đó trở tay rồi tiếp tục đánh ra.
"Chát!"
Trong nháy mắt, một gã đàn ông trẻ tuổi khác cũng bị đánh bay ra ngoài.
Giống như là hổ vào bầy dê, hoàn toàn không ai có thể ngăn cản được Cao Phong.
Trong nháy mắt mấy người đàn ông còn lại như rơi vào mộng, mắt thấy Cao Phong sắp đá một cước về phía anh ta. Anh ta không nói lời nào, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, cả người dại ra tại chỗ.
Nhưng Cao Phong làm như không nhìn thấy, một cước này trực tiếp đá văng người đàn ông kia ra năm, sáu mét.
Trận đấu kết thúc, cả quá trình không tới hai phút.
Cả hội trường khiếp sợ, tất cả mọi người bị chấn động tới mức không nói lên lời.
Một lát sau, từng tiếng hít sâu vang lên, liên tục không ngừng.
"Trời ơi, anh ta anh ta anh ta, có phải ta là cao thủ của Thiếu Lâm Tự đi ra ngoài không?"
"Không đơn giản, thật sự không đơn giản."
"Tại sao một người lại có thể có mạnh đến như vậy được, đây tuyệt đối không phải là điều mà người bình thường có thể làm được."
"Vô nghĩa, anh ta căn bản không phải là một người bình thường!"
Mọi người chung quanh trố mắt đứng nhìn, ngay cả lúc nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Ai cũng không nghĩ tới kết quả sẽ là như vầy cả, Cao Phong đối mặt với sáu kẻ có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tập thể hình mà không hề bị thương một chút nào, chỉ trong hai phút đã đánh bại cả sáu người.
Mà sáu người này, thậm chí ngay cả quần áo của Cao Phong cũng không chạm vào được.
Sức mạnh này, tốc độ này... Khiến cho người ta sợ hãi!
Đôi mắt đẹp của Lâm Hân mở to hết mức, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bị chinh phục, trước mặt người đàn ông mạnh mẽ như vậy, ai mà có thể kiềm chế được trái tim của mình cơ chứ?
Khúc Đại Minh thì lại cực kỳ kinh ngạc, sức mạnh của Cao Phong lại lần nữa vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh ta.
Về phần Trần Quốc Sơn, vẻ mặt của anh ta thì lại vô cùng u ám, trong lòng lại càng thêm bội phục đối với Cao Phong.
Nói Cao Phong hơn anh ta ba lần, năm lần cũng không quá.
"Câu lạc bộ thể hình Phong Minh này dám mở cửa ở chỗ này, quả nhiên là ngọa hổ tàng long mà!"
"Có cái người tên là Cao Phong này đây, câu lạc bộ thể hình Phong Minh có thể vĩnh viễn đứng vững không ngã."
"Ai có thể nói không chứ, có thể không có nhiều binh nhưng mà quan trọng ở chỗ chất lượng, chỉ với sức mạnh này của Cao Phong cũng đủ để treo ngược các câu lạc thể hình xung quanh đây lên đánh rồi."
Mọi người lần nữa sợ hãi than thở, những người trước đó nói muốn trả thẻ hội viên cũng yên lặng cất thể hội viên đi.
Đặc biệt là những người phụ nữ kia, lúc này làm sao có thể nói muốn trả lại thẻ nữa, cho dù là nhìn mặt mũi của Cao Phong cũng không thể trả lại được!
Chẳng những là sẽ không trả, mà còn phải tiếp tục đóng thêm phí, nhân tiện hỏi xem có thể mời Cao Phong làm huấn luyện viên tư nhân của các cô hay không.
"Đây là lần đầu tiên, nếu như còn có lần sau nữa, tôi sẽ khiến cho mấy người phải nằm mà đi ra ngoài."
Cao Phong thản nhiên nhìn Trần Quốc Sơn, giọng nói bình tĩnh nói nhưng bên trong lại ẩn chứa sự uy nghiêm, cũng khiến cho người khác không thể khinh thường.
Trần Quốc Sơn cắn chặt răng, sững sờ đến cả một câu cũng không dám nói, dẫn theo đám người kia ỉu xìu rời khỏi câu lạc bộ thể hình Phong Minh.
Lúc này các nhân viên của câu lạc bộ thể hình Phong Minh đương nhiên là rất hãnh diện, tỏ vẻ khinh thường đối với Trần Quốc Sơn.
Nhưng Trần Quốc Sơn cũng không có lá gan để đáp trả lại, dẫn theo người chán nản rời khỏi đây.
"Oa! Anh Phong thật trâu bò!"
Một đám nhân viên của câu lạc bộ thể hình Phong Minh đều lớn tiếng kêu lên, cả giọng nói lẫn dáng vẻ đều vô cùng phấn khích.
Giờ phút này, Cao Phong dùng thực lực mạnh mẽ của mình, hoàn toàn chinh phục tất cả mọi người.
Cao Phong thản nhiên khoát tay, sau đó
đi thẳng về phía phòng làm việc của Khúc Đại Minh.
Khúc Đại Minh đương nhiên là vội vàng đuổi theo, Lâm Hân hơi do dự một chút sau đó cũng đi theo.
Cô ta cũng không biết là mình nghĩ như thế nào nữa, rõ ràng là Cao Phong không có gọi cô ta, nhưng mà chính cô ta vẫn muốn đi theo.
Nhà của Kim Tuyết Mai, bên trong phòng khách.
Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc ngồi đối diện nhau, trong nhà cũng chỉ có hai người các cô.
Với tính cách kia của Kiều Thu Vân, đương nhiên là đi tìm bạn chơi bài của bà để khoe rồi.
Mà Kim Ngọc Hải cũng bị bà kéo đi cùng, khiến cho Kim Tuyết Mai cảm thấy rất không biết phải làm sao.
"Chị, em vẫn thấy Cao Phong có rất nhiều chuyện lừa gạt chúng ta." Kim Tuyết Ngọc cầm một viên ô mai trong tay nói.
"Anh ấy nói... Cho anh ấy một tháng, đến lúc đó anh ấy sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện cho chúng ta biết." Kim Tuyết Mai im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đem chuyện Cao Phong đã nói với mình nói lại với Kim Tuyết Ngọc.
"Quả nhiên là có chuyện gạt chúng ta, koong biết rốt cuộc anh rể đang làm những gì?"
"Chị đoán một chút xem, rốt cuộc là anh rể đang có kế hoạch gì?" Kim Tuyết Ngọc cắn viên ô mai một cái.
"Làm sao chị biết được, dù sao thì Cao Phong sẽ không hại chúng ta là được." Kim Tuyết Mai quả quyết nói.
"Vậy thì cũng không hẳn! Em nghe Kim Hồng Vũ nói là Cao Phong muốn thâu tóm nhà họ Kim, chiếm nhà họ Kim làm của riêng mình."
"Rồi đến lúc đó, anh tasẽ đuổi tất cả chúng ta ra ngoài đường." Kim Tuyết Ngọc nhỏ giọng trả lời.
"Làm sao có thể?" Kim Tuyết Mai trực tiếp cắt đứt lời nói của Kim Tuyết Ngọc.
"Cao Phong không phải là người như vậy, căn bản là anh ấy cũng không có động cơ để làm như vậy."
"Nhưng mà chị, loại chuyện như vậy cũng không phải là không thể được, em nghe Kim Hồng Vũ nói, tổng giám đốc gì đó của Bất động sản Phong Mai, ông ta rất thích giúp đỡ Cao Phong."
"Chị không thử suy nghĩ một chút xem, vì sao ông ta lại giúp đỡ Cao Phong, nếu như Cao Phong không thể cho ông ta chỗ tốt khiến ông ta hài lòng, người có thân phận cao quý như ông ta sẽ để ý tới Cao Phong hay sao?"
Hai ngày nay Kim Tuyết Ngọc vẫn luôn nói chuyện cùng với Kim Hồng Vũ, đương nhiên là Kim Hồng Vũ có mục đích khi tiếp cận Kim Tuyết Ngọc.
Nghe thấy những lời này của Kim Tuyết Ngọc, Kim Tuyết Mai cũng có chút không biết trả lời như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Cao Phong có xảy ra chuyện gì cũng đều sẽ đẩy những việc đó lên đầu Lâm Vạn Quán.
Cao Phong nói mình và Lâm Vạn Quán là bạn bè, Kim Tuyết Mai cũng rất tin tưởng không nghi ngờ gì cả.
Nhưng là bây giờ Kim Tuyết Ngọc vừa nói những lời như vậy, Kim Tuyết Mai cũng có chút không hiểu, làm sao Cao Phong lại quen biết bạn bè như Lâm Vạn Quán?
Thật ra thì cô cũng vô cùng nghi ngờ, cho dù Lâm Vạn Quán có thật sự là bạn bè của Cao Phong, cũng sẽ không đến mức giúp đỡ hết sức như vậy đi?
Tình bận bây giờ, có thể tốt đến mức như vậy sao? Giữa cô và Hạ Vy cũng là một ví dụ. .
"Vậy em nói xem, tại sao tổng giám đốc Lưu Lâm Vạn Quán lại giúp đỡ Cao Phong hết sức như vậy?" Kim Tuyết Mai hỏi.
"Kim Hồng Vũ nói, chắc chắn là Cao Phong chuẩn bị làm nội ứng cho Lâm Vạn Quán, muốn trong ứng ngoài hợp thâu tóm nhà họ Kim?"
"Đến lúc đó hai tay Cao Phong dâng xí nghiệp Kim Thiên lên cho Lâm Vạn Quán, Lâm Vạn Quán có thể không vui sao?" Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc thành thật nói.
Vừa mới bắt đầu Kim Tuyết Ngọc cũng là không tin, nhưng Kim Hồng Vũ lấy mấy chuyện làm ví dụ nói cho Kim Tuyết Ngọc, Kim Tuyết Ngọc cũng không phải là không tin nữa.
"Chị, nếu không đợi Cao Phong trở lại chị hỏi thử một chút xem, xem rốt cuộc là ai đã cho anh ta vay tiền, chắc chắn anh ta sẽ nói là Lâm Vạn Quán." Kim Tuyết Ngọc lại bồi thêm một câu nữa.