Sân bay quốc tế Vân Thành.
Trên con đường rợp bóng cây, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi dựa vào ghế. Anh vừa mới xuống máy bay riêng, sắc mặt hơi tái nhợt, tay châm một điếu thuốc.
“Khụ khụ.”
Gió thổi qua, anh hít một hơi thuốc lá, rồi bất giác ho khan vài tiếng, đưa khăn tay lên che miệng, một lát sau lại nhìn thấy vết máu đỏ tươi.
“Anh Thiên.”
Cách đó không xa là một người thanh niên trẻ tuổi dáng người rắn rỏi khôi ngô, mặc âu phục đen toát lên vẻ chính trực và mạnh mẽ.
Thấy vậy anh ta lo lắng vội hỏi: “Anh sao vậy?”
Tiêu Thiên phất tay áo, ra vẻ không có gì, lúc này đây anh mới lên tiếng hỏi: “Tần Minh, chuyện tôi giao cho cậu đã xong chưa?”
Lúc nói chuyện, trong đôi mắt Tiêu Thiên toát lên ánh dịu dàng.
Ngày ấy, trời mưa ào ạt, anh ta chỉ mới mười tám tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Vân Thành – một thành phố hạng ba.
Trời lạnh thấu xương, một mình anh lưu lạc đầu đường, ăn đói mặc rét, co rúc bên cạnh một đống rác, tuyệt vọng vô cùng.
Đúng lúc này, một bé gái với khuôn mặt loli, buộc tóc đuôi ngựa, lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, trong tay là chiếc bánh bao nóng lén lút đưa cho anh.
“Anh ơi, mau ăn đi, đừng để đói bụng…”
Cô bé cười đẹp là thế, tự nhiên là thế.
Bánh bao gặm được một nửa thì Tiêu Thiên bị một người bí ẩn đưa đi.
Lúc anh xuất hiện lần nữa đã là ba năm sau, anh trở thành con nuôi của Long Ngạo Thiên, ông vua của Bắc Cảnh.
Chín năm sau, mấy lần chống kẻ địch bên ngoài, nhiều lần chiến công hiển hách, anh được phong là Chiến thần số một của Bắc Cảnh, công trạng không ai có thể so sánh được.
Cả thế giới chấn động!
Nhưng ngay khi ở trên đỉnh cao, anh lại chọn quy ẩn.
Một là để an dưỡng vì bị nội thương sau nhiều năm chinh chiến sa trường, hai là vì cô bé đem đến cho anh hy vọng giữa lúc tuyệt vọng đó.
Anh không quên được nụ cười thuần khiết không chút tì vết đó, khuôn mặt thiện lương ngây thơ của cô bé ấy.
“Mười hai năm trôi qua, bây giờ chắc em cũng lớn rồi, là một cô gái yêu kiều duyên dáng rồi nhỉ.”
“Tiêu Thiên tôi xin thề, đời này nhất định sẽ bảo vệ cả cuộc đời em.”
Tần Minh gật đầu nói: “Theo lời dặn của anh Thiên, tất cả đã sắp xếp xong xuôi. Hôm nay hôn lễ của cháu gái nhà họ Trần sẽ được tổ chức ở đại sảnh lầu ba của khách sạn Quân Di, anh Thiên chỉ cần sang là được.”
Tiêu Thiên khẽ gật đầu.
“Anh Thiên, tôi có một chuyện không rõ, anh có thân phận cao quý như vậy, sao lại muốn trở thành con rể, ở rể cho thế gia hạng hai ở Vân Thành? Còn muốn giả trang thành kẻ đào ngũ chiến trường nữa.” Tần Minh không hiểu liền hỏi.
“Tôi không muốn ở Vân Thành lại xuất hiện một cơn mưa gió tanh mùi máu, chỉ là muốn yên tĩnh một thời gian thôi.” Tiêu Thiên nói.
Ra vậy!
Tần Minh hiểu ra, người đàn ông trước mặt là chiến thần số một của Bắc Cảnh, trải qua vô số trận chiến đẫm máu, kẻ thù rất nhiều, nếu xuất hiện với thân phận thật đến Vân Thành, đương nhiên sẽ có vô số kẻ đến đây báo thù.
Đương nhiên, còn phải bầu bạn với cô bé khiến anh canh cánh trong lòng đó nữa.
“Cô bé à, tôi đã trở về.”
Chiếc ô tô cứ lao vun vút.
Khách sạn Quân Di.
Ngoài cửa, khắp nơi đều là xe sang đỗ đông nghịt.
Tại đây gia tộc hạng hai của thành phố Vân – nhà họ Trần đang chuẩn bị tổ chức một hôn lễ hoành tráng và đặc biệt cho cháu gái út Trần Mộng Dao.
Cô dâu Trần Mộng Dao là hậu duệ kiệt xuất trẻ tuổi của nhà họ Trần, cô tốt nghiệp ngành giáo dục Hoa Hạ của đại học Thanh Bắc, tướng mạo xinh xắn, dáng người khỏe mạnh, sau khi tốt nghiệp thì vào làm cho xí nghiệp gia tộc, năng lực xuất chúng, nổi tiếng xa gần trong giới kinh doanh ở thành phố Vân, được tôn là nữ thần số một của thành phố Vân.
Mà chú rể, lại là một binh sĩ chạy trốn chật vật từ chiến trường.
Trong phòng trang điểm của khách sạn.
Trần Mộng Dao vừa trang điểm kỹ càng, nhưng trong thâm tâm lại rất đau khổ.
Cô nắm chặt tay, giọt nước mắt tủi thân đong đầy nơi khóe mắt.
“Trần Cường, ông nói một câu đi. Hạnh phúc của con gái không thể bị phá hủy như vậy được.”
“Nhà chúng ta vốn đã bị xa lánh ở nhà họ Trần rồi, nếu để một thằng oắt con vô dụng vào ở rể, thử hỏi chúng ta có thể ngẩng đầu được không?”
“Hôm nay là lễ kết