Cửa sau khách sạn mở rộng, người đi ở rể chỉ có thể đi vào từ cửa sau.
Ánh đèn tập trung một chỗ.
Một người đàn ông trung niên xanh xao, bệnh tật xuất hiện trên màn hình.
Nhưng vẻ mặt của anh ta lại vô cùng kiên định.
“Haha, tin tức hot, không ngờ nữ thần số một Vân Thành lại gả cho một ông già lôi thôi như vậy, đúng là chuyện cười mà.”
“Đúng đó, mấy người nghe nói chưa, tên này là lính đào ngũ ở chiến trường đấy, uất chưa.”
“Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Bên dưới có mấy thanh niên trẻ tuổi thi nhau thảo luận, thậm chí còn buông lời chế giễu một cách khinh bỉ.
Trần Mộng Dao mặc váy cưới, dưới thời khắc ánh đèn chiếu lên, cô bất giác nhón chân, muốn nhìn xem thử người chồng chưa bao giờ gặp của mình rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
Dù sao nếu đã cưới nhau rồi, sau này cũng là quan hệ vợ chồng chính thức.
Đối mặt với vẻ giễu cợt của đám người, Tiêu Thiên ra vẻ phản đối, anh đi thẳng lên sân khấu.
Ánh mắt rơi trên người Trần Mộng Dao.
Cô bé, đã mười hai năm rồi!
Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.
Hai mắt chạm nhau chỉ trong chốc lát.
Tiêu Thiên lên sân khấu, anh không nói một câu, chỉ yên lặng đứng bên cạnh Trần Mộng Dao.
“Tiếp theo xin mời bà cụ Trần lên sân khấu, cô dâu chú rể kính trà bà!”
Bà cụ Trần đi lên trước, đứng ở vị trí chủ vị, phần kính trà kết thúc.
Bà cụ Trần nói: “Tiêu Thiên, từ hôm nay cậu chính thức trở thành cháu rể của nhà họ Trần chúng ta, là chồng của Trần Mộng Dao, hy vọng sau này cậu cố gắng đối xử tốt với Mộng Dao.”
Dứt lời, bà vẫy tay gọi Trần Mộng Dao lại đây.
Cô cắn môi tiến lên vài bước.
Lần đầu tiên ở khoảng cách gần.
Đẹp, đẹp quá!
Tiêu Thiên nhìn đến sững sờ, cô bé mười hai năm trước giờ đẹp quá!
Phần này chứng minh hai người đã chính thức se duyên, khách mời bên dưới vỗ tay vang như sấm dậy.
Chỉ có một nhà Trần Cường cau mày, trong lòng họ hiểu rõ, mọi người chỉ đang nhìn trò cười nhà bọn họ mà thôi.
Hôn lễ lần này kết thúc, cả Vân Thành sẽ đồn rằng con gái mình, cháu gái xinh đẹp ưu tú nhất nhà họ Trần – Trần Mộng Dao gả cho một tên đào ngũ từ chiến trường, một tên oắt con vô dụng.
Lúc này, đầu óc Trần Mộng Dao cũng hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi người chủ trì tuyên bố bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp, cô không thể đứng vững suýt chút nữa ngã xuống.
Trong lòng, oan ức và không phục, cứ thể bị gả đi thế này cô không cam tâm.
Nhưng đối mặt với hiện thực thì phải làm sao đây.
Nhìn sang Tiêu Thiên thì cô thực sự không oán trách người đàn ông này, tất cả chỉ là mưu kế của bác cả mà thôi.
Bất lực!
Tiến trình hôn lễ tiếp sau cô đều ép buộc mình hoàn thành cùng với Tiêu Thiên.
Mặc dù trong lòng cô hết sức không tình nguyện, nhưng cô lại không thể không tuân theo.
Gần kết thúc tiệc cưới.
Cách đó không xa, ông Trần và bà Trần bắt đầu cãi vã.
“Giờ xong rồi, hạnh phúc cả đời con gái đã bị hủy rồi đấy!”
“Bà nhỏ giọng một chút, nhiều người như vậy, nhỡ để mẹ tôi nghe thấy thì thảm đấy.”
“Mẹ ông, mẹ ông, lẽ nào ông không biết rốt cuộc là ai giật dây chuyện này sau lưng à? Sao tôi lại gả cho một ông chồng vô dụng như ông chứ!”
Tần Ngọc Liên tức đến bật khóc, bà cũng không để ý đến mọi người trong tiệc cưới, bỏ chạy ra khỏi hội trường, Trần Cường thấy vợ mình kích động cũng sợ bà sẽ làm chuyện gì đó điên rồi, ông bèn chạy vội theo sau.
Con gái thấy cha mẹ cãi vã vì hạnh phúc của mình.
Rốt cuộc cô không khống chế được cảm xúc, chạy ra khỏi khách sạn, tìm một cái ghế nơi hành lang vắng vẻ rồi ngồi đó.
Cuối cùng nước mắt cũng không thể nhịn được cứ thế tràn mi.
Không biết khóc bao lâu, gió thổi phất phơ qua gò má mới khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Lúc này cô mới chú ý đến bóng người bên cạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, là anh ta.
Tiêu Thiên.
Người chồng mà bà nội chọn cho cô.
Tiêu Thiên lấy một chiếc khăn tay trong túi ra đưa tới, khuôn mặt Trần Mộng Dao không có chút cảm xúc, cô nhận lấy lau lên khóe mắt.
“Chú, chú à, chuyện này không trách chú được…”
Tiêu Thiên lớn hơn cô mười mấy tuổi, cô gọi là chú cũng hợp lý.
Tiêu Thiên lại không hề hé răng.
Chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô.
Cô bé trước mặt này vẫn là cô nhóc mười hai năm trước đưa bánh bao nóng cho anh ăn.
Cô vẫn giống như trước.
Đơn thuần, lương thiện.
Mặc dù trong lòng vô cùng oan ức, nhưng vì cha mẹ, vì cái nhà này, cô vẫn cắn răng nhận lấy.
“Này, Trần Mộng Dao, hôm