Mấy quản lý cao cấp phía sau ông ta cũng không tin nổi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Họ nghi ngờ mình nghe nhầm rồi.
Một ông là như Trương Thu Bạch lại tự xưng là Trương mỗ?
Chuyện nực cười gì thế này?
Trần Dũng dụi mắt, ngoáy tai, chẳng lẽ là mình xuất hiện ảo giác?
Ông ta muốn đi theo vào xem thử thực hư nhưng Trương Thu Bạch đã đóng cửa lại.
Rầm.
Suýt nữa cửa đã đập vào mắt Trần Văn Siêu, khiến hắn sợ đến mức vội vã lùi về sau.
Lúc này đây, sắc mặt Trần Dũng cũng thay đổi không ngừng, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Mấy quản lý phía sau cũng ngơ ngác nhìn nhau, mặt mày đờ đẫn.
Vô số cái đầu ngóng tới từ phía sau, nhìn mấy người bị nhốt ngay ngoài cửa thì đều thắc mắc.
Rốt cuộc chuyên này là sao?
Sao mấy người chủ tịch lại không vào?
Các nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán.
Chủ tịch Trương đúng là chủ tịch Trương, nhốt các quản lý bên ngoài cửa, vội vã đi vào như vậy lẽ nào không nhịn được?
Nhưng mà không phải ông chồng phế vật của Trần Mộng Dao vẫn còn ở trong mà?
Tình huống này… hình như hơi phức tạp.
Họ không nghe Trương Thu Bạch nói gì nên càng không biết tình hình ra sao?
Nhưng mà, hành động lần này của Trương Thu Bạch cũng chính thức xác nhận quan hệ giữa anh ta và Trần Mộng Dao.
Bên trong phòng làm việc, Trần Mộng Dao hoang mang đứng dậy, cúi người nói: “Chủ tịch Trương,… sao anh lại đến?”
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, sao Trần Dũng không nói cho cô biết chủ tịch Trương tới, vậy thì cô đã xuống nghênh đón rồi.
Thấy Trần Mộng Dao thất kinh như vậy, Trương Thu Bạch liên tục khom người: “Cô Trần, cô làm tôi tổn thọ đó, chủ tịch Trương gì đó thì tôi không dám nhận, sau này cô gọi tôi là Tiểu Trương đi!”
Trương Thu Bạch cũng không dám bất cẩn, trước kia anh ta còn chưa biết thân phận của Trần Mộng Dao thì thôi đi, giờ biết rồi cho dù có mười vạn lá gan anh ta cũng không dám.
Thấy Trương Thu Bạch cung kính như vậy, Trần Mộng Dao cũng mơ hồ.
Mới mấy ngày không gặp, thái độ của Trương Thu Bạch thay đổi nhiều quá?
Trước kia lúc bàn bạc với anh ta, mặc dù thái độ của anh ta không quá tệ nhưng vô cùng kiêu căng, thậm chí ánh mắt nhìn cô có một chút tham lam.
Còn bây giờ ánh mắt đó lại tràn đầy kính nể, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bất giác, cô quay đầu nhìn Tiêu Thiên, không biết phải làm sao.
Nhìn theo ánh mắt của Trần Mộng Dao, lúc này Trương Thu Bạch mới phát hiện trong phòng làm việc có một người đàn ông đang ngồi.
Người đó là ai vậy?
Sao lại ở trong văn phòng của cô Trần?
Trương Thu Bạch hơi nghi ngờ, mặt khác anh ta lại cảm thấy người đàn ông này hơi quen quen.
“Cô Trần, đây là…”
“Tôi là chồng cô ấy!”
Tiêu Thiên nói thẳng.
Trương Thu Bạch nghe thấy giọng nói này, một hình ảnh to lớn xuất hiện trong đầu anh ta.
Bất giác hình ảnh ấy trùng khớp với người đàn ông trước mặt này.
Ầm!
Sau khi hai hình ảnh khớp lại với nhau, anh ta như bị sét đánh, nhất thời cả người đều bối rối!
Ngay sau đó, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Đôi mắt như đảo quanh tròng mắt.
Đương nhiên là anh ta nhận ra Tiêu Thiên.
“Chủ tịch Trương cứ bàn công việc với vợ tôi đi, không cần phải để ý đến tôi.” Nói xong, Tiêu Thiên không nói nữa.
Trương Thu Bạch cũng giật mình, nhất thời anh ta mới hiểu được ý của Tiêu Thiên.
Anh ta cắn chặt môi, sao mà ngờ được, Trần Mộng Dao lại là… lại là…
“Chủ tịch Trương làm sao vậy?” Trần Mộng Dao nhíu mày, nhìn Trương Thu Bạch đang trợn mắt hốc mồm, phất phất tay.
“À à, ngại quá, nãy tôi hơi ngẩn người.”
Trương Thu Bạch càng cúi mình hơn, cung kính nói: “Phu nhân, tôi đã xem hợp đồng rồi, không có vấn đề gì cả, nếu cô không có yêu cầu gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đề nghị, tôi sẽ thêm ngay.”
Dù Trần Mộng Dao có vấn đề gì thì anh ta cũng sẽ đồng ý vô điều kiện, chỉ cần cô vui là được, dù có bỏ tiền anh ta cũng tình nguyện.
“Phu nhân?” Trần Mộng Dao nghi ngờ nhìn Trương Thu Bạch, vừa nãy hình như anh ta gọi mình là phu nhân?
“Xin lỗi, tôi nói sai, nói sai.” Trong lòng Trương Thu Bạch run lên, theo bản năng anh ta nhìn về phía Tiêu Thiên bên cạnh, thấy anh không nói một lời, anh ta thầm nghĩ, nguy hiểm thật.
Nghe xong lời giải thích của anh ta, Trần Mộng Dao cũng không nghĩ gì nhiều, cô chợt nói: “Cảm ơn chủ tịch Trương, tôi cũng không có yêu cầu gì cả, chúng ta cứ làm theo hợp đồng trước đó bàn bạc là được.”
Mặc dù cô không biết vì sao Trương Thu Bạch lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng có thể thuận lợi lấy được hạng mục này, cô hài lòng hơn bất kỳ ai khác.
“Chủ tịch Trương, anh ngồi xuống đã, tôi đi lấy hợp đồng.”
Vừa nói xong, Trần Mộng Dao bước lên đôi cao gót đi ra ngoài.
Trần Mộng Dao vừa mới đẩy cửa ra, một đám người Trần Dũng cũng xông tới.
Cô nhíu mày, lùi về sau hai bước, cô nói: “Chủ tịch, chủ tịch Trương đồng ý ký hợp đồng rồi, có thể nói bộ phận pháp vụ đưa hợp đồng.”
“Hả, nhanh đi lấy hợp đồng.” Đến bây giờ Trần Dũng vẫn còn đờ đẫn, đã nói xong rồi?
Vào còn chưa được năm phút mà?
Một quản lý đứng sau lưng Trần Dũng nghe vậy thì vội chạy đi lấy hợp đồng.
Đúng lúc này, Trần Văn Siêu nuốt một ngụm nước bọt, chật vật nói: “Dao Dao, nói cho anh nghe, em với chủ tịch Trương có quan hệ gì vậy?”
Hắn nghe thấy rõ tiếng gọi Trương mỗ đó.
Vẻ mặt nịnh hót của Trương Thu Bạch giống hệt như chó.
Chẳng khác nào đang yết kiến nữ vương.
Trần Mộng Dao nhíu mày, cái gì gọi là quan hệ vậy? Cô cứ