Trong lòng Trần Dũng cũng rất uất ức, con trai mình bị người ta uy hiếp ngay trước mặt, dù ông ta là cha cũng không thể tức giận được, còn phải cười phối hợp theo, đúng là quá khó mà chấp nhận nổi.
Nhưng Trần Văn Siêu cũng hiểu Trương Thu Bạch có thân phận thế nào, dù anh ta có đánh mình một tát, mình cũng phải tươi cười đưa bên mặt kia tới cho anh ta đánh thêm.
“Bố…”
“Không nghe tao nói gì sao?”
Mấy người xung quanh đều câm như hến.
Đây là con của chủ tịch, cháu trai trưởng của nhà họ Trần đó.
Thấy thế, Trương Thu Bạch hừ một tiếng rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Trần Dũng cũng vội vàng đuổi theo, đưa anh ta ra cửa.
Sau khi tiễn Trương Thu Bạch về, Trần Văn Siêu mặt mày buồn bã nói: “Bố, sao nãy trước mặt mọi người bố lại mắng con?”
Trần Dũng thở dài, nói: “Con tưởng con chọc được anh ta sao?”
Trần Văn Siêu sững sờ, nói tiếp: “Bố, ý là anh ta đang ra mặt vì Trần Mộng Dao sao?”
Trần Dũng gật đầu: “Quan hệ giữa Trương Thu Bạch và Trần Mộng Dao chắc chắn không phải như chúng ta nghĩ đâu.”
Ít nhất không phải là quan hệ tình nhân như lúc đầu họ đoán, thái độ của Trương Thu Bạch với Trần Mộng Dao rất cung kính, thậm chí là có ý lấy lòng.
Anh ta biết rõ Trần Văn Siêu là con trai mình mà vẫn nói câu đó ngay trước mặt mình, đây là giết gà dọa khỉ, thực tế là đang mỉa mai ông.
Nhưng Trương Thu Bạch là ai?
Ở cái mảnh đất nhỏ như Vân Thành này, anh ta đúng là cường hào ác bá.
Mặc dù nhà họ Trần là gia tộc hạng hai, nhưng trước mặt hắn thì chẳng là gì cả.
Một người có địa vị như Trương Thu Bạch, vi sao lại tôn kính với Trần Mộng Dao như thế?
“Chắc chắn sau lưng có bí mật gì đó.”
Cảm giác ông ta không thể kiểm soát được thật tệ, ông ta không cho phép ở nhà họ Trần có người vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông.
“Điều tra cho tôi.”
Trước khi điều tra được quan hệ thực sự giữa Trần Mộng Dao và Trương Thu Bạch, ông ta sẽ không động vào Trần Mộng Dao.
Cùng lúc đó, phòng làm việc của giám đốc.
Trần Mộng Dao tò mò quan sát Tiêu Thiên cô nói: “Chú à, lúc cháu đi lấy hợp đồng, chú và giám đốc Trương đã nói gì vậy? Sao anh ta lại chào chú?”
Trần Mộng Dao cắn môi, mở to mắt tò mò nhìn anh.
Tiêu Thiên khẽ cười một tiếng: “Không phải mới rồi Trương Thu Bạch đã nói à, anh cũng là quân nhân, hơn nữa trùng hợp là anh ta và tôi từng cùng một đội, tính ra tôi còn là cấp trên của anh ta đấy!”
“Chú nói xạo!”
Trần Mộng Dao chun mũi: “Chú chỉ là lính đào ngũ, sao có thể là cấp trên của anh ta được!”
Dứt lời, cô cũng ý thức là mình nói sai rồi.
“Chú ơi, xin lỗi, cháu… cháu không có ý đó.”
Tiêu Thiên cười cười: “Được rồi cô bé ngốc, tôi hiểu ý của em!”
“Em đừng suy nghĩ nhiều, cúi chào là cách chào hỏi gặp mặt giữa quân nhân bọn tôi, không có ý gì đâu.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Trần Mộng Dao nhíu mày, cô cứ có cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó.
“Được rồi, em làm đi, tôi cũng nên đi tìm việc làm.” Nói rồi Tiêu Thiên đứng lên, cười nói: “Đến lúc đó nếu không đóng sinh hoạt phí, chắc tôi sẽ bị bố mẹ vợ đuổi ra khỏi cửa.”
“Chú à, nếu không được thì cháu sẽ đưa trước một tháng tiền lương.” Trần Mộng Dao suy nghĩ một chút, hạng mục này cô sẽ có một khoản tiền thưởng, trừ đi phần trả cho gia tộc thì cô còn khoảng bảy tám ngàn.
“Nghĩ gì thế, sao tôi có thể lấy tiền của em được.”
Tiêu Thiên bóp mũi của cô, cười cười đi ra khỏi văn phòng.
Lúc đó, cao ốc tập đoàn Tử Kim, văn phòng chủ tịch.
Trương Thu Bạch đứng trước cửa sổ báo cáo nhiệm vụ cho Tần Minh.
“Anh Minh, hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Trong giọng nói của Trương Thu Bạch mang theo vẻ hồ hởi: “Hơn nữa, em còn gặp được Chiến thần, hóa ra chồng của cô Trần chính là…”
“Ồ? Nhanh như vậy đã gặp anh Thiên rồi.” Tần Minh hơi bất ngờ: “Cậu biết là được rồi, hãy nhớ thân phận của anh Thiên là tuyệt mật, nếu như tiết lộ sẽ có họa sát thân, cậu hiểu chưa?”
Trong lòng Trương Thu Bạch chấn động, anh ta vội đáp: “Vâng, em hiểu!”
“Ừ, tốt lắm.” Tần Minh nói: “Cậu ở Vân Thanh cũng ba năm rồi nhỉ? Biết tại sao lúc trước cậu được nâng đỡ chưa?”
Nghe vậy, Trương Thu Bạch mới hiểu ra, lẽ nào tất cả những điều này là do người kia bố trí từ trước sao?`
“Tôi không nói nhiều nữa, cậu là người thông minh!”
Tần Minh từ tốn nói: “Cố gắng làm việc thì sẽ được quay về!’
Nói xong, Tần Minh cúp máy.
Nghe vậy, dường như Trương Thu Bạch chỉ muốn hét lên.
Ba năm, đã ba năm.
Không có ngày nào anh ta không muốn quay về.
Phú ông mười tỷ gì đó, với anh ta chỉ là đồ bỏ ddi.
Ba năm nay chưa bao giờ anh ta quên sứ mạng của mình, hiện tại rốt cuộc cơ hội đó cũng tới, kế hoạch có thể tiến hành.
…
Sau khi rời khỏi Phú Hoa, Tiêu Thiên