“Quản lý, chị điên rồi sao?” Tiểu Tuệ không nhịn được kéo tay cô lại, tên nhãi này rõ ràng là đến gây rối.
Cô thật sự muốn cầm cái thẻ này đi tìm giám đốc ngân hàng, còn không phải sẽ bị mắng sao?
Đến những người đang giải quyết công việc bên cạnh cũng không nhìn tiếp được nữa.
“Đừng bị tên ranh này lừa, anh ta có ý đồ trêu đùa chị đấy.”
“Chị nhìn đi, tên đó trên người toàn là đồ vỉa hè, vừa nhìn là biết là một tên nghèo rớt mồng tơi.”
“Haiz ai nói không phải chứ!”
Hạ Vân cắn môi, nói: “Điều thứ mười trong quy tắc của nhân viên, khách hàng muốn giải quyết công việc không thể đóng cửa từ chối.”
Nói xong, cô thấp thỏm không yên đi về phía phòng làm việc của giám đốc ngân hàng.
“Haiz, quản lý lần này sắp bị anh hại chết rồi!” Tiểu Tuệ trừng mắt nhìn Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên cười không nói.
Lúc này trong văn phòng giám đốc ngân hàng.
Chu Cơ đang vui vẻ với tình nhân nhỏ, mà tình nhân nhỏ này cũng là nhân viên trực quầy ở sảnh ngân hàng.
Hai người đang đùa vui vẻ, Hạ Vân gõ cửa đi vào.
Vừa đi vào đương nhiên cô đã nhìn thấy, liền vội vàng xoay người muốn rời đi.
Sắc mặt Chu Cơ lạnh đi, bảo nữ nhân viên cấp dưới ra khỏi dưới bàn của ông ta, sau đó lạnh giọng nói: “Hạ Vân, có chuyện gì mà luống cuống như vậy, cô biết điều thứ mười ba trong nguyên tắc của nhân viên là gì không?”
Hạ Vân rất sợ hãi, cúi đầu liên tục nói xin lỗi.
Nhân viên trực quầy đó cũng đã mặc xong quần áo, cong mông đi đến trước mặt Hạ Vân hừ một tiếng, cao ngạo rời đi.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Chu Cơ biểu cảm không vui vẻ gì, bản thân vui vẻ được một nửa thì bị ngắt lại, có thể không khó chịu sao?
Hạ Vân vội vội vàng vàng nói: “Giám đốc, bên ngoài có một khách hàng cầm một thẻ ngân hàng, muốn chúng ta kích hoạt cho anh ta.”
“Kích hoạt thẻ ngân hàng?”
Rầm!
Chu Cơ đập bàn mạnh một cái, quát: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải đến tìm tôi, không phải có thể trực tiếp thao tác trên ứng dụng của ngân hàng chúng ta sao? Cô làm việc thế nào thế? Đến chuyện nhỏ như vậy cũng phải đến tìm tôi? Cô vẫn có thể làm quản lý chứ, không thể thì nhân lúc còn sớm cứ nói ra để tôi thay người luôn.”
“Giám đốc.”
Hạ Vân mặt hốt hoảng nói: “Không phải như vậy, sau đó khách hàng đó nói, thẻ ngân hàng đó chỉ có anh có quyền kích hoạt.”
Cái gì?
Lời nói vớ vẩn như vậy mà cô cũng tin?
Chu Cơ cười lạnh nói: “Đưa thẻ ngân hàng ra đây, tôi xem xem là thẻ ngân hàng cao cấp gì, nếu như chỉ là là ngân hàng bình thường, cô nhân lúc còn sớm nhường vị trí cho Nhu Nhu đi.”
Nhu Nhu chính là người phụ nữ vừa ra ngoài đó, tiểu yêu tinh này đã quấn lấy ông ta rất lâu rồi.
Chỉ là Hạ Vân luôn làm rất tốt, ông ta không tìm được lý do cách chức cô.
Nhưng mà hiện tại, ông ta có lý do rồi.
Hạ Vân nơm nớp lo sợ đưa thẻ đen trong tay cho ông ta.
Vừa nhìn thấy thẻ đen đó, Chu Cơ lập tức gào lên: “Cô lại cầm lấy đồ rách nát này để lấy lệ với tôi?”
Cái thẻ đen xì này nào có giống thẻ ngân hàng?
Nói xong, ông ta giật lấy cái thẻ, ném mạnh xuống bàn.
Cạch!
Chiếc thẻ đen đó cắm vào bàn làm việc phẳng lì.
Hừ!
Chu Cơ lập tức ngẩn ra, cái thẻ này sắc như vậy?
Cái bàn bằng gỗ lim này cũng có thể cắm vào được?
Quả thực rất cứng mà?
Ông ta cầm thẻ, dùng sức rút ra, tỉ mỉ nhìn cái thẻ này.
Trọng lượng rất nặng, phải nặng gấp mấy lần những thẻ bình thường khác, bề ngoài nhẵn bóng tỉ mỉ, dùng tay vuốt có thể cảm nhận rõ ràng chữ lồi lên.
Quan trọng nhất là ở phía trên bên trái của cái thẻ này ông ta lại xoa ra được ký hiệu của ngân hàng.
Phì!
Ông ta không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, ông ta nhớ ra rồi, cái thẻ này, cái thẻ này, đúng là thẻ ngân hàng.
Nhưng, thẻ này vô cùng hiếm có, trong nước người có thẻ này không quá mười người.
Chỉ có giám đốc ngân hàng trụ sở thành phố cấp tỉnh mới có quyền hạn kích hoạt, người bình thường hoàn toàn không biết ngân hàng lại phát hành loại thẻ này.
Ông ta cũng là có cơ hội ngẫu nhiên nhìn thấy trong tay một ông lớn trong ngành.
Bọn họ thường nói, nếu như có người cầm thẻ đen đến, không cần hỏi gì cả, hỏi thì cũng không phải là người cậu có thể đắc tội, trực tiếp cho làm ông nội phục vụ đúng mực là được.
Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng đứng dậy, hoảng hốt hỏi: “Chủ nhân của cái thẻ này ở đâu?”
“Ở đại sảnh tầng 1.”
Cái gì?
Người tôn quý như vậy sao có thể để anh ngồi ở đại sảnh?
Chu Cơ vội vàng nói: “Mau mời khách quý lên đây.”
“Không được không được, vẫn là để tôi tự đi mời.”
Nói xong, liền luống cuống lao ra khỏi phòng làm việc.
Hạ Vân ngẩn ra rồi lại đi theo.
“Hạ Vân, là vị khách quý nào?”
Vừa ra khỏi