Rất đáng nghi.
Cậu ta là một lính đào ngũ, trước sau gì cũng đã lấy ra gần trăm nghìn tệ rồi.
Lông mày Tần Ngọc Liên dựng ngược, lạnh giọng nói: “Cậu lấy tiền ở đâu ra?”
Tiêu Thiên ngẩn là một chút rồi lập tức cười nói: “Mẹ, mẹ vì chuyện này mà nghi ngờ con?”
Trần Mộng Dao cũng mặt đầy hoài nghi nhìn anh.
“Đừng có cợt nhả.” Tần Ngọc Liên đa nghi nói: “Cậu không phải là người Trần Dũng bọn họ phải tới chứ?”
Nghe vậy, Tiêu Thiên trừ cười khổ ra chỉ biết cười khổ.
“Mẹ, cái thẻ này là thẻ tín dụng, con làm mấy năm trước, tiền này là tiền dự chi con lấy từ trong thẻ đó.” Tiêu Thiên nói.
“Thẻ tín dụng?”
Lúc này, Trần Mộng Dao đột nhiên hiểu ra.
Nghe thấy tiền là là tiền dư chi trong thẻ tín dụng, sắc mặt của Tần Ngọc Liên lập tức thay đổi: “Mau mang đống đồ này trả lại đi, nhiều tiền như vậy, phải trả đến bao giờ?”
“Chú, mẹ cháu nói đúng, cái vòng ngọc này đắt quá, cầm đi trả lại đi.” Trần Mộng Dao cắn môi nói.
88888 tệ, đây gần như là thu nhập hai năm của gia đình họ.
Tiêu Thiên lắc đầu: “Không trả, dù sao cũng là đồ tặng bà nội, cũng là chút tâm ý của người làm con cháu như tôi.”
“Cậu đã nghèo đến mức phải quẹt thẻ tín dụng rồi, giả làm người có tiền làm gì chứ? Tần Ngọc Liên liếc Tiểu Thiên một cái, nói: “Đến lúc không trả được, đừng đến tìm tôi.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng làm việc để trả tiền.” Tiêu Thiên nói.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Thiên, trong lòng Trần Ngọc Liên rõ ràng là đã tốt hơn không ít.
Sau đó, bà dẫn theo Trần Mộng Dao đến trung tâm thương mại để chọn hai bộ quần áo mới cho ngày mai, Tiên Thiên nhân cơ hội nói: “Mẹ, mẹ cũng chọn hai bộ đi.”
“Không cần, đắt quá.” Tần Ngọc Liên lắc đầu.
Trần Mộng Dao khoác tay bà, nói: “Mẹ, mua hai bộ đi, cũng đã đến đây rồi.”
Nói xong, chọn cho bà hai bộ váy dài, sau đó thúc giục nói: “Mau đi thử đi ạ, xem xem có hợp không.”
Dạo phố mua đồ là tính cách trời sinh của phụ nữ, Tần Ngọc Liên cũng không ngoại lệ, miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thực.
“Vậy cũng được, mẹ đi mặc thử.”
Sau ba tiếng, ba người từ cửa hàng đi ra.
“Mẹ đã nói không rồi còn mua quần áo đắt như vậy làm gì?” Tần Ngọc Liên miệng than trách nhưng khóe miệng nhếch lên hoàn toàn không che giấu được tâm trạng vui vẻ của bà.
Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên nhìn nhau, ăn ý cùng cười.
Mười một giờ tối, Tiêu Thiên ngủ dưới đất, có thể nghe thấy tiếng nói của mẹ vợ và bố vợ.
Bà hôm này quả thật rất vui, quá nở mày nở mặt.
Trần Cường mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn cố lên tinh thần phản ứng lại.
Nói hơn nửa tiếng, sau khi tiếng nói chuyện ở phòng bên cạnh ngừng lại.
Trần Mộng Dao đột nhiên mở miệng nói: “Chú, chú ngủ chưa?”
Trầm mặc một hồi lâu, Tiêu Thiên giọng đầy thu hút nói: “Nha đầu, sao vậy?”
“Giọng của chú hay quá.”
Trần Mộng Dao nghĩ trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chú, mẹ cháu đã lâu không vui như vậy rồi.”
Tiêu Thiên cười nhẹ, nói: “Bà ấy là mẹ vợ của tôi, hiếu thuận bà ấy là chuyện nên làm, tôi đã từng nói, muốn cùng em chăm sóc bọn họ.”
Nghe vậy, mang tai của Trần Mộng Dao đỏ ửng lên.
“Chú yên tâm, thẻ tín dụng cháu sẽ cùng trả giúp chú.”
Tiếng nói vừa dứt, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Một phút, hai phút…..năm phút trôi qua, Tiêu Thiên không có phản ứng gì.
“Chú? Chú?” Trần Mộng Dao nhẹ giọng gọi, Tiêu Thiên vẫn không nói chuyện.
Lẽ nào chú giận rồi?
Ánh trăng sáng chiếu vào trong qua cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên mặt Tiêu Thiên, đến cả lúc ngủ anh cũng nhíu chặt mày.
Nhìn Tiêu Thiên, tâm hồn thiếu nữ của Trần Mộng Dao đột nhiên run lên, vô thức giơ tay ra.
Nhưng tay giơ ra được một nửa, cô lại do dự, tay để giữa không trung.
Như vậy không hay lắm?
Trần Mộng Dao nghĩ một lúc, thu tay lại, sao được nằm sấp bên cạnh giường, im lặng nhìn Tiêu Thiên.
Lúc này, trong thư phòng của nhà cũ của nhà họ Trần.
“Đã điều tra rõ chưa?”
Trần Dũng lạnh mặt hỏi.
“Đã điều tra rõ ràng rồi.”
Trần Văn Siêu cười lạnh một tiếng, mất bốn trăm nghìn tệ mới lấy được tin từ trợ lý của Trương Thu Bạch.
“Trương Thu Bạch cũng xuất thân là quân nhân, trước đây làm lính cùng một quân khu với Tiêu Thiên, hai người là chiến hữu, nhưng quan hệ bình thường.”
Hắn không thể nào chấp nhận được chân tướng, Trương Thu Bạch không hợp tác với nhà họ Trần không phải bởi vì Trần Mộng Dao, mà là bởi vì thằng ở rể vô dụng Tiêu Thiên kia.
“Đồ ngu, mày xem xem mày chọn người gì rồi!” Trần Dũng giận dữ nói.
Tiêu Thiên là người Trần Văn Siêu chọn, bởi vì lính đào ngũ sẽ vĩnh viễn ghi chữ “từ chối phục vụ nghĩa vụ quân sự” trên thông tin hộ tịch, không chỉ như vậy còn liên lụy đến người nhà, nhận sự phỉ nhổ của mọi người.
Sao nghĩ đến chuyện Tiêu Thiên này lại có quan hệ với Trương Thu Bạch.
“Bố, bố yên tâm, Trương Thu Bạch e rằng vẫn chưa biết Tiêu Thiên là lính đào ngũ. Với tính cách cứng rắn như anh ta, biết chiến hữu của mình là lính đào ngũ, bố cảm thấy anh ta vẫn còn để ý đến hắn sao?”
Trần Văn Siêu cười lạnh nói: