“Oa, hóa ra bộ quần áo này giá hai nghìn tệ? Bà nói bà đã thuê quần áo thì thuê thôi, lại còn không biết thuê đồ hiệu.”
“Đúng vậy, bộ quần áo này vừa nhìn đã biết vô cùng kém chất lượng, giá nhất định là dán lên.”
Mọi người đối với Tần Ngọc Liên chỉ có châm biếm.
Lúc này Trần Dũng đi đến, lạnh mặt nói: “Bốn người các người, đứng ở đây làm gì? Vẫn thấy chưa đủ mất mặt sao?”
Trần Cường vừa nhìn thấy Trần Dũng lập tức bị dọa rụt cổ lại.
“Chúng cháu không đứng ở đây thì đứng ở kia?” Trần Mộng Dao bước lên một bước nói: “Chúng cháu cũng là đến chúc thọ bà nội, không thể để chúng cháu quay về luôn chứ?”
Chúc thọ?
Trần Văn Siêu lập tức ôm bụng cười lớn: “Nhà các người, đã nghèo đến sắp chẳng thấy cái nồi nào rồi, có thể chuẩn bị quà gì cho bà nội chứ?”
Trần Thiến cũng mặt đầy khinh bỉ.
“Văn Siêu, bỏ đi, ở đây vẫn còn không ít khách quý, đừng để bọn họ nghe thấy, lại thêm truyện cười.” Trần Thiến nói.
“Mời con cháu nhà họ Trần, chúc thọ bà cụ Trần!”
Lúc này, người dẫn chương trình cao giọng hô lên.
Ngay tiếp đó, mấy trăm con cháu nhà họ Trần, ào ào đi vào trong biệt thự.
Tần Ngọc Liên mặc dù còn đang tức giận cũng đành nhịn.
Giờ phút này, trong biệt thự nhà họ Trần, khách khứa đều đã ngồi vào chỗ.
Bà cụ Trần ăn mặc hỉ phục, ngồi ở vị trí ngồi chính bên trên, nhìn rất vui vẻ.
Phía dưới mấy trăm con cháu nhà họ Trần đứng thành mấy hàng, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
“Con cháu nhà họ Trần lạy bà cụ Trần một lạy, chúc bà cụ Trần hàng năm đều có ngày này, tuổi nào cũng như hôm nay.” Người dẫn chương trình cầm microphone, hô lên một câu.
Phần phật!
Mấy trăm con cháu nhà họ Trần đồng loạt quỳ xuống đất, cúi đầu về phía bà cụ Trần.
“Con cháu nhà họ Trần lạy bà cụ Trần vái thứ hai, chúc bà cụ Trần phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Còn cháu nhà họ Trần lạy bà cụ Trần bái thứ ba, chúc………..”
Sau ba lạy, người dẫn chương trình cao giọng hô lớn nói: “Lễ thành, mời con cháu nhà họ Trần tặng quà chúc thọ.”
Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông trung niên đi tới tay cầm một miếng ngọc bội dâng tặng.
Người dẫn chương trình xướng tên quà tặng nói: “Trần Tử Ngang, một miếng ngọc bội Hán Bạch.”
Trần Tử Minh, hai hộp Đông Trùng Hạ Thảo.
Trần Mỹ Tuyên, một vòng kim cương!
Liên tiếp xướng tên hai mươi ba mươi món quà mừng thọ của con cháu nhà họ Trần, mặc dù không phải là quà tặng đặc biệt quý giá, nhưng giá cả đều không dưới mười nghìn tệ, hơn nữa càng về sau, giá trị của quà tặng lại càng cao thêm.
Bà cụ Trần hiền từ nhìn hậu bố nhà họi Trần, trong lòng vô cùng hài lòng.
Khi bà ta nhìn thấy gia đình nhà Trần Cường co người trong một góc, lập tức chau mày.
Bà ta vội vàng gọi Trần Văn Siêu đến, hỏi: “Văn Siêu, cháu có biết chú hai cháu chuẩn bị quà mừng gì không?”
Trần Văn Siêu ngẩn ra, lắc đầu nói: “Bà nội, cháu không rõ nữa.”
Bà cụ Trần không thích đứa con trai thứ hai, cho dù nhà bọn họ nghèo khốn vô cùng, bà ta cũng xem như không nhìn thấy.
“Cháu đi hỏi xem, nếu như quà bọn chúng chuẩn bị kém quá thì đừng cho bọn chúng lên tặng quà, làm ta mất mặt!” Bà cụ Trần không hi vọng đại thọ bảy mươi tuổi của mình xuất hiện món quà cổ quái hiếm có, làm trò cười cho người khác.
“Dạ”
Trần Văn Siêu cúi người nói.
Tiếp đó hắn đi từ bên cạnh đến trước mặt Trần Cường, cao ngạo tự đại nói: “Bà nội cháu đến nói với các người, chút nữa đừng lên tặng quà, làm bà mất mặt.”
Cái gì?
Nghe thấy vậy, hai người Tần Ngọc Liên và Trần Cường đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt của Trần Mộng Dao cũng khó coi.
“Lần này chúng tôi đã chuẩn bị……..”
“Được rồi, tôi không muốn biết các người đã chuẩn bị cái thứ rách nát gì, dù sao cũng không được phép lên.” Trần Văn Siêu cười lạnh, xoay người rời đi.
“Sao bà ấy có thể như vậy?” Tần Ngọc Liên tức lại tức thêm, bà già thật quá là không công bằng.
Haiz!
Trần Cường lại than một hơi, nói: “Mẹ không cho cũng tôi lên tặng quà, vậy thì không đi nữa.”
Hơn hai mươi năm nay, ông đã sớm quen rồi.
Ông biết mẹ ông khinh thường ông, trong mắt bà ấy chỉ có anh cả.
“Mẹ, đưa cái vòng ngọc đấy cho con.” Tiêu Thiên nói.
“Chú? Chú muốn làm gì?” Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm Tiêu Thiên: “Chú nhất định dùng làm loạn.”
Tiêu Thiên hơi cười, nói: “Hôm nay là sinh nhật của bà nội, sao tôi có thể làm loạn chứ.”
“Mẹ, đưa vòng ngọc cho con.”
“Cầm lấy đi.” Tần Ngọc Liên cũng đã mất hứng, vốn cho rằng nhân lúc sinh nhật bà cụ khiến gia đình nở mày nở mặt, hiện giờ bà cụ đã không cho bọn họ lên tặng quà, cái vòng ngọc này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào nữa.
Nhận lấy chiếc hộp, Tiêu Thiêu kéo tay Trần Mộng Dao đi ra.
Trần Mộng Dao kinh ngạc: “Chú, chú dẫn cháu đi đâu.”
“Đương nhiên là đi tặng quà.”
Lúc này, Trần Thiến ôm một hộp quà đi lên trước tặng quà, người dẫn chương trình cao giọng nói: “Trần Thiến, một vòng phỉ thúy giá năm mươi nghìn tệ.”
Tiếng nói vừa dứt.
Trần Thiến trực tiếp đi lên trên, “Bà cô, chúc bà phúc thọ an khang, vạn thọ vô cương.”
“Được được được.”
Bà cụ Trần kéo tay Trần Thiến lại, hài lòng nói: “Bà cô không thương nhầm con rồi.”
Trần Thiến vui mừng khôn xiết: “Chỉ cần bà cô thích, tốn bao nhiêu tiền,