Cả nhà Trần Cường đều sống nhờ vào phụ cấp sinh hoạt của gia tộc, với chỗ tiền đó mà họ có thể mua được chiếc vòng tay hơn tám mươi nghìn tệ được sao?
Cái này không phải đồ giả chứ?
Lúc này đây, không biết là ai trong đám người thốt lên một lên.
Ngay sau đó, mọi người đều như ong vỡ tổ.
“Không thể nào? Tiệc mừng thọ bảy mươi của bà cụ Trần mà, họ không thể tặng hàng giả đấy chứ?”
“Tôi thấy chắc chắn cái vòng tay ngọc dát vàng này là giả rồi, nói không chừng là nhựa mạ đồng ấy.”
“Đúng đó, vòng ngọc dát vàng sao có thể chói mắt như vậy được?”
Nghe mọi người bàn tán, Trần Văn Siêu cười lạnh.
Ngay sau đó, hắn đi lên phía trước, chất vấn ngay trước mặt mọi người: “Trần Mộng Dao, mấy người đúng là to gan, tiệc mừng thọ bà nội mà lại tặng đồ giả.”
Ồ!
Dứt lời, mọi người liền ồ lên.
Ánh mắt đổ dồn lên người Trần Mộng Dao.
“Bất hiếu quá, tiệc mừng thọ bảy mươi mà lại tặng đồ giả!”
“Đúng đó, có nghèo đi nữa cũng không thể tặng đồ giả được.”
“Cô bé này nhìn thì xinh đẹp mà sao lòng dạ lại hư hỏng thế chứ?”
Khách khứa bên dưới bàn tán xôn xao.
“Không, không phải là giả.” Trần Mộng Dao nói: “Vòng ngọc dát vàng này là thật.”
“Bà nội, bọn cháu vẫn còn biên lai và hóa đơn của cửa hàng đá quý mà, có thể kiểm tra được.”
Nói rồi, Trần Mộng Dao lấy hai tờ hóa đơn và biên lai có con dấu của công ty đá quý Hoa Hạ ở dưới đáy hộp quà ra.
“Bà nội, đây là biên lai và hóa đơn.” Trần Mộng Dao đi lên đưa cho bà.
Đồ giả còn giống như thật!
Trần Văn Siêu bước lên trước nói tiếp: “Ai mà biết được biên lai và hóa đơn này có phải thật hay không, dù sao kỹ thuật làm giả bây giờ phát triển đến vậy mà.”
Đúng đó, giờ có gì mà không làm giả được?
Nếu vòng tay này là giả thì biên lai và hóa đơn tám phần mười cũng là đồ giả.
Ngay lập tức tiếng xì xào nổi lên bốn phía trong biệt thự.
“Đồ vô liêm sỉ, mày muốn làm tao lúng túng sao?” Bà cụ gõ gõ cây gậy.
“Bà nội, cháu không lừa bà, nếu bà không tin có thể gọi điện thoại đến cửa hàng đá quý để hỏi.” Trần Mộng Dao cuống lên, rõ ràng là vàng ròng bạc trắng họ mua được, sao có thể là giả đây.
“Trần Mộng Dao, cô có ý gì hả? Quấy rối trong tiệc sinh nhật của bà nội, đúng là quá đáng!” Trần Văn Siêu lớn tiếng quát: “Còn không mau cút xuống?”
“Không phải, bà nội, cháu không quấy rối, vòng tay này là thật….”
“Bà cụ Trần, hay là đưa chiếc vòng cho tôi xem thử được không?”
Đúng lúc này, có một cô gái xinh đẹp cao gầy bước ra từ trong đám người.
Lúc cô đi ra, mọi người đều kinh ngạc hét lên.
Chuyện này… đây không phải là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Bạch, thế gia đồ cổ – Bạch Ngọc Lan đó sao?
Cô ấy cũng tới tham dự tiệc sinh nhật của bà cụ Trần.
Bà cụ Trần có thể diện thật đấy!
Bạch Ngọc Lan – một cái tên hoàn mỹ danh xứng với thực, rõ ràng cô ấy có thể kiếm cơm từ nhan sắc, nhưng nhất định phải dựa vào bản lĩnh.
Phương pháp giám định đồ quý giá của cô cực kỳ nổi tiếng ở Vân Thành.
Để cô kiểm tra chiếc vòng tay này thì đúng là lấy dao mổ trâu đi giết gà.
Bà cụ Trần thấy Bạch Ngọc Lan bước tới, nhất thời bà cụ cũng đứng lên, nói: “Cô Bạch, không được, sao có thể phiền cô thế chứ?”
Trần Văn Siêu vuốt tóc, vội vàng đi tới: “Cô Bạch, cái vòng này là giả mà, để cho cô giám định không phải là sỉ nhục cô sao?”
Bạch Ngọc Lan cười khẽ một tiếng, đáp: “Không sao, giám định đá quý và giám định đồ cổ cũng giống nhau.”
Vừa nói, cô vừa biến ra một chiếc kính lúp dùng khi khảo cổ như ảo thuật, lấy chiếc vòng trong tay MC rồi cẩn thận nghiên cứu.
Mọi người nín thở đợi chờ, chỉ lo sẽ quấy rầy đến cô.
Tiêu Thiên cũng quan sát cô gái Bạch Ngọc Lan này.
Da của cô ấy rất trắng, dùng câu “trong trắng lộ hồng” để miêu tả thì quả không hề quá, đặc biệt là đôi chân thon dài như ngà voi kia càng khiến cho người ta thêm chú ý.
Rất nhanh sau đó, Bạch Ngọc Lan đặt chiếc vòng ngọc xuống.
Trần Văn Siêu vội vã tới hỏi: “Cô Bạch, chiếc vòng này có phải đồ giả không?”
Nào ngờ, Bạch Ngọc Lan cười lắc đầu một cái, trả lời: “Đây là vòng thật, hơn nữa còn là vòng ngọc mạ vàng kiểu dáng mới nhất được đưa ra vào dịp hè của đá quý Hoa Hạ đấy, chất liệu là ngọc lão khanh thượng hạng của Myanmar.”
“Sau khi dát vàng, ngọc lão khanh của Myanmar càng tăng thêm giá trị, chiếc vòng này được bán với giá 88 nghìn thì tôi chỉ có thể nói mắt thẩm mỹ của cô Trần rất tốt.”
Nói xong, cô nhìn Trần Mộng Dao bằng ánh mắt tán thưởng.
Cái gì?
Vòng này là thật?
Trần Văn Siêu không thể tin nổi.
Mọi người ở dưới sân khấu cũng kinh ngạc thốt lên lần thứ hai.
Tần Ngọc Liên kích động đến run rẩy cả người, vừa nãy bà lo lắng gần chết, bỏ ra hơn tám mươi nghìn để mua vòng còn bị bọn họ nói xấu thành hàng giả, vừa nãy bà suýt không nhịn được muốn xông lên tranh cãi.
Cũng may, giờ Bạch Ngọc Lan đã giải thích giúp họ.
Lúc này bà cũng muốn xem xem, còn ai dám nói hươu nói vượn nữa!
“Cảm ơn cô, cô Bạch!” Trần Mộng Dao cảm kích nói.
Bạch Ngọc Lan nở nụ cười nhẹ, đi xuống.
“Cảm ơn.”
Tiêu