Trời trưa nắng lên, không khí cũng ấm dần dần, Phí Phí nhíu mi mắt mở ra nhìn ngó xung quanh, ánh nắng cỡ nào cũng không chiếu nổi vào giường.
Lãnh Ngôn không quen ngủ khi có ánh đèn nên buổi tối lúc nào cũng kéo kín rèm, ngăn ánh sáng chiếu vào lúc sớm hôm sau.
Phí Phí cựa người một chút liền đau nhức, Lãnh Ngôn đêm qua thật sự muốn bức chết cô, trước đây cô sẽ phản kháng nhưng bây giờ bị anh chạm vào, cả người cô như bị tiêm thuốc tê không thể động đậy được.
Nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, Phí Phí nghi ngờ chính bản thân mình quá dễ dãi, nhanh như vậy cơ thể đã tiếp nhận người đàn ông này.
Nhớ đến chuyện tối qua ở bar khiến Phí Phí đau đầu, lại bắt đầu nảy sinh những cảm giác sợ hãi Lãnh Ngôn, con người anh thâm hiểm nên dù muốn hay không muốn cô vẫn phải thừa nhận, muốn đấu với anh thì cô không phải đối thủ.
Phí Phí không muốn chịu thua trước Lãnh Ngôn nhưng nếu giữ mãi thái độ cứng rắn thì người sau cùng chịu thiệt chỉ có thể là cô, cách duy nhất để an toàn khi ở bên cạnh anh chỉ còn cách lúc nhu lúc cương tùy hoàn cảnh mà sử dụng.
Quả thật tâm tình Lãnh Ngôn không tốt, từ lúc gặp lại anh sau mấy ngày không gặp, mặt anh lúc nào cũng lạnh như băng, đôi khi còn cau có như đang khó ở.
Vậy mà sau khi ngủ dậy, biểu tình anh vô cùng phấn chấn, thậm chí còn nhìn Phí Phí bằng ánh mắt mỉm cười không chút đứng đắn, cô không ngốc đến nỗi không nhận ra vì Lãnh Ngôn “phát” nhưng không được “động” nên mới thành ra bộ dạng thế kia.
Nhưng càng nghĩ càng khiến Phí Phí không tin nổi, bên cạnh Lãnh Ngôn có nhiều cô gái như vậy, muốn lên giường với bao nhiêu người mà chẳng được, chẳng lẽ anh tốt đến mức chỉ chờ cô về để phát ti.ết?
Buổi tối ở bar, Mai Khải Bằng lại đến, nhờ vậy mà Phí Phí có cơ hội gặp lại Tiêu Chấn Nam.
Cả hai đứng ở hành lang đối diện phòng VIPP, Tôn nhìn thấy liền huýt gió với Phí Phí, làm động tác tay cứa ngang cổ rồi chỉ vào trong phòng VIPP sau lưng hắn, như ngầm nhắc nhở cô để Lãnh Ngôn nhìn thấy cô ở cùng Tiêu Chấn Nam thì cô sẽ tiêu chắc.
Tiêu Chấn Nam nhìn thấy hành động của Tôn liền bật cười, anh xoay người tựa lưng vào lan can cảm thán: "Xem ra mối quan hệ của em với Lãnh Ngôn đang rất tốt."
"Anh thừa biết dù sao em cũng là bất đắc dĩ nên phải chịu thôi.
Đợi có cơ hội tốt, em nhất định cách anh ta thật xa không bao giờ gặp lại."
"Cố lên, có gì không thể giải quyết, cứ nói anh một tiếng." Tiêu Chấn Nam mỉm cười, xoa xoa đầu Phí Phí ân cần cổ vũ.
"Phải rồi, Mai Khải Bằng...!hắn ta là loại người thế nào?" Phí Phí tò mò đã lâu từ lúc Mai Khải Bằng nhận được tài sản của gia đình người vợ quá cố, nhân tiện có cơ hội liền tìm hiểu.
"Mai Khải Bằng là một kẻ ăn chơi nhưng cũng rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, anh ta giỏi nhất là trọng dụng người tài, quan trọng nhất là biến những người có tài đó cũng biết ăn chơi hưởng thụ như anh ta." Tiêu Chấn Nam nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho Phí Phí.
"Anh có biết anh ta đến gặp Lãnh Ngôn để làm gì không?"
"Có rửa tiền đen hay không anh vẫn chưa rõ, trước mắt anh ta chỉ là đến chơi thôi, anh nghe Mai Khải Bằng nói hai người họ là bạn trên mười năm rồi."
Phí Phí trầm tư suy nghĩ, Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng đặt chung một chỗ thì có khác gì hố đen của xã hội.
Trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ, cô gác khuỷu tay lên lan can, nghiêm trọng nhìn Tiêu Chấn Nam: “Anh, anh nói giữa Lãnh Ngôn với Mai Khải Bằng, ở cạnh ai nguy hiểm hơn?”
Tiêu Chấn Nam bật cười, chậm rãi phân tích: “Đứng với cái nhìn của những người bình thường bên ngoài, ở bên cạnh Mai Khải Bằng sẽ an toàn hơn vì anh ta ít liên quan đến xã hội đen.
Có điều cái gì cũng có cái giá của nó, kể từ lúc tin tức Mai Khải Bằng thừa hưởng gia sản của hai bên gia đình, anh ta đã bị rất nhiều tổ chức nhắm đến với mục đích bắt cóc tống tiền, bây giờ mỗi nhất cử nhất động của anh ta đều phải hết sức cẩn trọng.”
Ngưng vài giây suy nghĩ, Tiêu Chấn Nam tiếp lời: “Ngược lại ở hiện tại Lãnh Ngôn vẫn an toàn hơn nhiều, mấy năm nay trong giới ngầm rất yên ắng, cha con Lãnh Ngôn cũng không quan tâm chuyện giành địa bàn, bọn họ chỉ để tâm đến việc hốt bạc bằng việc chuyển hàng cấm.
Nhiều kẻ muốn kiếm tiền cũng phải nhờ đến Lãnh Ngôn, anh ta tuy có vẻ bình thường so với những người trong giới, nhưng quyền lực của anh ta và cha nuôi anh ta không hề nhỏ.”
Vẻ mặt Phí Phí đăm chiêu, cô thở dài gật gù.
Thấy bộ dạng trầm tư như bà cụ non của Phí Phí, Tiêu Chấn Nam bật cười đặt tay lên đầu cô lắc lắc cưng chiều.
Ánh mắt lạnh lẽo phía hành lang đối diện không biết đã dõi theo từ khi nào, Phí Phí vô tình bắt gặp sắc mặt khó coi của Lãnh Ngôn khiến cô muốn gượng cười cũng không nổi.
Lãnh Ngôn đặt hai tay lên lan can, hơi khom người về trước, con ngươi một giây cũng không rời khỏi Phí Phí.
Những ngón tay dài gân guốc của Lãnh Ngôn giơ lên khẽ ngoắc ra lệnh, Phí Phí cắn răng cắn lợi đi qua phía anh.
Ngay khi cô đến bên cạnh, bàn tay anh vòng qua eo cô vô cùng tự nhiên, anh cười khách sáo nhưng trong lời nói mang theo sự đùa cợt với Tiêu Chấn Nam: "Hình như cậu Tiêu đây rất có hứng thú với người của tôi?"
Tiêu Chấn Nam sắc mặt không đổi, cười lịch sự khiêm nhường đáp lại: "Lãnh thiếu hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là anh em tốt."
"Ngôn, từ khi nào cậu lại giữ phụ nữ nên cạnh vậy? Trước đây cậu đều chơi xong rồi bỏ mà?" Mai Khải Bằng đứng bên cạnh chen lời vào, quan sát Phí Phí một lượt từ đầu tới chân đánh giá.
"Tôi vẫn chơi chưa