Buổi chiều được xuất viện, dù đã được Lãnh Ngôn cho nghỉ vài hôm ở nhà nhưng Phí Phí vẫn đến bar làm lại vào ngay buổi tối, dù sao ở nhà cũng không có gì làm, vả lại hôm nay là ngày lãnh lương, chắc chắn còn thưởng thêm tiền mặt, cô có chết cũng phải lết thân đến nhận.
Trong phòng nghỉ, qua mười giờ một cô gái trong phòng Alley vừa phục vụ phòng về, cô ta hằn hộc ngồi xuống ghế rút tiền boa ra đếm, miệng lầm bầm mắng chửi: "Ông già hơn sáu mươi tuổi, boa thì ít mà dê thì nhiều."
Mấy cô gái trong phòng nghe thấy liền phá lên cười: "Mày qua tay ổng rồi hả?"
Cô gái kia cười hắt ra một tiếng, cất tiền vào túi váy: "Qua rồi, già mà mạnh lắm, nắm tay tao chặt cứng."
Tiếng cười lại vang khắp phòng, có người còn nửa thật nửa đùa nói: "Sau này gặp phải mấy thằng cha như vậy phải nói với Phí Phí một tiếng, nó có kinh nghiệm với vụ này lắm."
Trong lúc mấy cô gái đùa giỡn, Alley nghiêm mặt không muốn Phí Phí đắc tội với bất kỳ ai, cô lên tiếng nhắc nhở: "Phí Phí, đừng tự chuốc phiền phức cho mình."
"Chị Alley, Phí Phí ngay cả ông chủ còn không sợ, chị lo gì chứ?"
"Thôi đi, tụi bây không thấy dạo này tâm trạng của ông chủ không tốt sao, đừng có xúi dại nó." Alley ngưng ghi chép sổ sách, chĩa bút một lượt qua mấy cô gái cảnh báo.
Điện thoại Alley bỗng có người gọi đến, bên dưới lễ tân gọi điện báo chuẩn bị có khách lớn, còn yêu cầu tất cả các cô gái ở bar.
Alley nghe xong sắc mặt liền không tốt, mấy người khách yêu cầu cao như vậy chắc chắn không phải tầm thường.
Tuy phòng Alley không thường xuyên tiếp khách như phòng Ma nhưng giá còn trinh bao giờ cũng cao hơn, đã bước vào đây làm phải chấp nhận bán thân, vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn.
Mười một giờ, tất cả các cô gái đều tập trung ở phòng VIP cho khách lựa chọn, Phí Phí đứng ở hành lang đối diện quan sát, bên trong có bóng dáng của Lãnh Ngôn, trông anh còn rất vui vẻ.
Mang phụ nữ ra là công cụ tiêu khiển, loại đàn ông này thật đáng bị thiến! Nụ cười của Lãnh Ngôn khiến Phí Phí nổi máu, cô đi vòng qua chen giữa hàng những cô gái đang xếp, giữa những bông hồng quyến rũ bỗng lọt thỏm một cây bông cúc lùn tịt.
"Mày điên rồi hả?" Alley thấy Phí Phí đứng vào hàng chờ, vội kéo ra chỗ khác nói nhỏ: "Có biết đang làm gì không?"
"Tiền chắc chắn không ít." Phí Phí cười cười, nháy mắt tinh nghịch.
Alley tức giận trừng mắt, không tài nào hiểu nổi suy nghĩ lúc nắng lúc mưa của Phí Phí, cô cau có cằn nhằn: "Mày thiếu tiền tới mức bán thân luôn sao?"
Đáp lại, Phí Phí cong môi cười rồi lại trở về trạng thái chán ghét, hai mắt rực cháy ngọn lửa hiếu chiến: "Nếu người trong đó chọn em, em nhất định khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn."
"Ồ..." Giọng điệu ngạc nhiên giả tạo vang lên sau lưng, vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy Lãnh Ngôn đứng đó, hai tay đút vào túi, áo sơ mi lụa rộng rãi tùy ý mở hai cúc trên, trông vô cùng phong lưu ăn chơi.
"Ông chủ." Alley lập tức cúi đầu, trở lại trước cửa phòng VIP điều khiển các cô gái theo lệnh khi Lãnh Ngôn hất tay.
Alley vừa đi thì Phí Phí cũng bỏ đi, Lãnh Ngôn nhanh hơn khóa cô lại trong khoảng trống trong người, anh đặt hai tay ở lan can chặn lối, vẫn là nụ cười bỡn cợt thường thấy: "Đến mức này em vẫn có thể đến đây gây chuyện? Nhìn không ra, bên ngoài mạnh mẽ như vậy, sao trên giường như cái xác chết vậy?"
Lãnh Ngôn càng muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của Phí Phí, cô càng không cho anh cơ hội nhìn thấy.
Nuốt cơn giận vào bụng, Phí Phí mỉm cười thản nhiên đáp: "Chuyện này phải hỏi ông chủ chứ?"
Quả nhiên, sắc mặt Lãnh Ngôn tối sầm lại, Tôn cùng mấy tên đàn em nghe thấy cũng che miệng cười.
Phí Phí hả lòng đắc ý nhìn Lãnh Ngôn, anh chợt bật cười quay lại phòng VIP không làm gì cô, chắc hẳn trong lòng đang tự hỏi liệu bản thân anh có yếu kém đến mức không khiến cô hài lòng khi lên giường.
Khách lớn hô to tập trung hết các cô gái để lựa chọn, cuối cùng cũng chỉ chọn người của phòng Ma, chị ta hất mặt lên trời bởi tiền hoa hồng nhận được không ít.
Các cô gái phòng Alley không phải tiếp khách tuy có vui nhưng cũng có tiếc, vì tiền nhận được một đêm có khi bằng cả tháng tiền lương.
Hai giờ sáng, sau khi đóng cửa quán, mọi người tập họp lại khu chính nhận tiền thưởng nóng, tiền lương chính thức cũng chuyển đến thẻ ngân hàng và được thông báo qua điện thoại.
Tháng này vì lo chuyện chuyển nhà cùng Alley mà Phí Phí nghỉ mấy ngày, còn tưởng Lãnh Ngôn sẽ không trừ vì biết cô đang trong tình thế bắt buộc, hóa ra chỉ cần vắng mặt anh đều trừ thẳng tay mặc kệ lý do.
"Mày lúc nào cũng hơn, trân trọng thời gian tốt đẹp này đi!" Tôn đưa hẳn một xấp tiền dày cho Phí Phí, lộ liễu không hề đựng trong bao thư như cố tình để cho tất cả nhân viên còn lại biết Lãnh Ngôn đang thiên vị cô.
Đảo mắt nhìn xung quanh, tiền thưởng của Phí Phí còn nhiều hơn cả Ma và Alley.
Có điều Phí Phí sẽ không bao giờ nhận sự đãi ngộ đặc biệt này, lấy chỉ mắc nợ Lãnh Ngôn thêm, cô dù nghèo vẫn phải tỏ ra tự trọng.
"Tôi chỉ lấy đúng phần của mình, không nhận thêm."
"Phí Phí, ông chủ cho thì cứ nhận, bày đặt từ chối làm gì." Một cô gái phòng Ma nhìn thấy liền nói móc, mắt liếc ngang liếc dọc tỏ ý khinh thường.
Phí Phí liếc nhìn cô ta, nhàn nhạt đáp: "Còn hơn những kẻ mặt dày như vỏ trái đất, cho tiền là lấy, không cần biết hậu quả."
"Mày nói cái gì hả?!" Cô gái đập bàn hét lên đầy giận dữ.
"Ê, ông chủ ở đây, biết điều một chút đi." Tôn lên tiếng ngăn lại.
Phí Phí nhìn cô gái bằng ánh mắt vô cảm, cô ta trừng mắt giận dữ, hai bàn tay siết chặt thành hình nắm đấm nhìn Phí Phí chằm chằm.
Alley kéo Phí Phí đang trong tư thế sẵn sàng động thủ về phía mình, thì thầm khuyên can: "Nhịn đi."
Những cô gái ở đây không phải là đối thủ của Phí Phí, cô cũng chẳng cần bỏ chuyện không đâu vào bụng.
Được giải tán, Phí Phí vừa quay lưng đi thì tóc cô bị giật ngược về sau, cô gái kia nhào đến mặc kệ sự hiện diện của Lãnh Ngôn mà gây hấn.
Kể cả những cô gái phòng Ma cùng nhau can lại thì cô ta vẫn tỏ ra hung tợn.
Phí Phí cười lạnh, đang chuẩn bị đánh trả thì Tôn ngăn lại ở giữa, cô nhẹ nhàng nhắc: "Tránh ra, không tôi đánh anh bây giờ."
"Phí Phí, ông chủ đang nhìn." Tôn dùng tông giọng vừa đủ cho Phí Phí nghe thấy, cô gái dám nổi loạn trước mặt Lãnh Ngôn chắc chắn