Edit+beta: LQNN203
Chẳng bao lâu, một cuộc họp đã được tổ chức trong Cục, chính xác mà nói, toàn bộ thành phố Vân Giang thậm chí cả nước đều mở họp.
Việc phát sóng trực tiếp bắt nạt kia quá sốc, ảnh hưởng quá lớn, cả nước các nơi đều tăng mạnh bảo vệ thể xác và tinh thần an toàn khỏe mạnh của thanh thiếu niên.
Rất nhiều trường học thành lập phòng tư vấn tâm lý đặc biệt, đồn công an tăng cường tuần tra gần trường học, Cục Giáo dục tiến hành triển khai tập huấn cho giáo viên để ngăn chặn bạo lực học đường ở mức độ cao nhất có thể.
Trong một thời gian, số lượng các vụ học sinh ẩu đả đánh nhau đã giảm bớt 60%, môi trường học đường trong lành chưa từng có.
Sau khi sửa sang lại chứng cứ đệ trình lên toà án, Tô Dao thở phào nhẹ nhõm: "Mọi người, khoảng thời gian trước làm thêm giờ rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút, vụ án tiếp theo đến không biết làm thế nào, đến lúc đó muốn nghỉ cũng không nghỉ được."
Giang Bất phàm giơ tay: "Em, em muốn nghỉ nửa ngày ở nhà ngủ."
Ngô Thanh Đào: "Thứ ba tuần sau em muốn đi chơi với người bạn thân hồi cấp 3."
Tiểu Vu: "Em muốn xin nghỉ một ngày đi xem phim, còn phải ngủ cho đến khi trời đất tối đi."
Đại Vu: "Anh không cần xin nghỉ."
Tô Dao đã phê duyệt cho một số người lần lượt được nghỉ phép.
Ngô Thanh Đào rót một ly nước đứng sau lưng Tô Dao, vừa uống vừa hỏi: "Chị Tô, số giờ tăng ca của chị gần như có thể tạo thành kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, chị không định dùng hết một chút sao, cuối năm cứ quét sạch, không cần thấy tiếc đâu ạ."
Tô Dao tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi cánh tay gõ máy tính, đánh sai cũng lười sửa: "Chị thích đi làm, đi làm khiến chị vui."
Ngô Thanh Đào thấy trên bàn Tô Dao có một nắm kẹo trái cây, ánh mắt sáng lên, một bên xoa bóp cho Tô Dao một bên cười nói: "Chị Tô, cho em một viên kẹo đi."
Tô Dao vung tay lên: "Cầm đi đi."
Ngô Thanh Đào cầm một viên, lột ra bỏ vào ly nước, còn muốn duỗi tay lấy thêm, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Công việc làm xong rồi?"
Giọng nói này nghe quá lạnh, Ngô Thanh Đào hoảng sợ, vội vàng rụt tay trở về: "Đội phó Trần!" Nói xong chạy nhanh đi.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, lại nhìn kẹo trong tay cô, tổng cộng anh cho cô sáu viên, đã qua mấy ngày, cô một viên cũng chưa ăn.
Xem ra cô quyết tâm muốn để Khương cục điều anh ra khỏi đội ba rồi.
"Ring ring ring", máy bàn trên bàn Tô Dao vang lên, cô bắt máy, "Khương cục đã về rồi ạ?"
"Được, cháu đi qua đây."
Tô Dao treo điện thoại, khi đứng dậy liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, cùng anh tầm mắt giao nhau, mở miệng, muốn nói gì lại thôi.
Năm phút sau, Tô Dao gõ cửa văn phòng cục trưởng.
Khương cục đang ngồi trên ghế lau khung ảnh, thấy cô tiến vào, cười cười: "Tiểu Tô tới à, ngồi đi."
"Lần trước cháu gọi điện thoại nói muốn biết chuyện về Trần Ngân Hà," Khương cục nói rồi đem khung ảnh đưa cho Tô Dao, "Nhìn xem."
Tô Dao tốt nghiệp Học viện cảnh sát rồi vào Cục Cảnh sát thành phố, khung ảnh này đặt trên bàn làm việc Khương cục, thường xuyên thấy Khương cục cầm lên lau.
Trong ảnh là ba người đàn ông chụp chung, đều mặc áo sơ mi cảnh phục màu lam, kề vai bá cổ, nhìn qua rất thân nhau.
Đứng ở bên trái chính là Khương cục lúc trẻ, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Khương cục chỉ vào người đàn ông ở giữa: "Nhìn xem, cảm thấy quen mắt không?"
Tô Dao nhìn chằm chằm một hồi lâu, lắc đầu: "Không cảm thấy quen mắt, cháu hẳn là chưa từng nhìn thấy ông ấy, nên gặp qua ông ấy sao ạ?"
Khương cục cười cười: "Đúng vậy, chú cũng cảm thấy Tiểu Trần lớn lên không giống lão Trần, cậu ấy giống mẹ mình hơn."
Tô Dao: "Tiểu Trần, lão Trần?"
"Trần Ngân Hà," Khương cục nói, "Người ở giữa chính là bố cậu ấy, bên phải là bố nuôi cậu ấy, hai lão ấy đều đã mất."
"Ồ không đúng, người ở giữa khi mất vẫn còn rất trẻ."
Tô Dao cúi đầu nhìn khung ảnh, một lần nữa đánh giá người trong khung ảnh.
Khương cục: "Cháu muốn biết chuyện gì về Trần Ngân Hà, cứ hỏi đi."
Tô Dao: "Cơ thể anh ta bị sao vậy ạ, sao lại yếu như vậy, lúc trước sao lại biến thành người thực vật, vì sao trên cổng thông tin nội bộ tư liệu về anh ta lại ít như vậy?"
Khương cục bưng chén trà lên uống một ngụm: "Một năm trước cậu ấy tham gia một cuộc đại phẫu thuật, người bị thương nặng, tư liệu ít là xuất phát từ việc bảo vệ cậu ấy, lần hành động đó đề cập đến thế lực tà ác, thời điểm thu lưới đã để thoát một con cá."
"Cậu ấy bị ám sát hai lần khi đang trong trạng thái thực vật, một ngày trước khi cậu ấy tỉnh lại còn bị đâm một dao."
Tô Dao không nghĩ tới Trần Ngân Hà sẽ thảm như vậy: "Cho nên cơ thể anh ta mới yếu như vậy?"
"Đó đều là ngoại thương, căn bản không tính là chuyện," Khương cục buông chén trà, nhớ lại cái gì, ánh mắt giật giật, "Còn có chuyện càng đáng sợ hơn."
Bị biến thành người thực vật còn nhiều lần bị ám sát, Tô Dao tưởng tượng không ra so với cái gì còn có thể đáng sợ hơn: "Còn có thể tệ hơn?"
Khương cục: "Lần đó hành động là cậu ấy nằm vùng, nắm được không ít manh mối có giá trị, cậu ấy vẫn luôn che giấu rất khá, nhưng khi thu lưới trước một ngày bị bại lộ, bị bắt."
Nghe đến đây lòng Tô Dao căng thẳng, đối với việc lẻn vào trong thế lực tà ác nằm vùng mà nói, kết quả khi bại lộ chỉ có hai, làm phản và hy sinh.
Trần Ngân Hà còn có thể tiếp tục làm cảnh sát, khẳng định không phải làm phản.
Tô Dao nhíu mày: "Bọn họ tra tấn anh ta như thế nào?"
Khương cục úp úp mở mở: "Cháu đoán, nếu cháu là tội phạm sẽ xử lý cảnh sát nằm vùng như thế nào?"
Tô Dao nhìn Khương cục, muốn mở miệng lại không dám nói.
Khương cục mỉm cười hiền từ: "Không sao, nói đi."
Tô Dao tưởng tượng một chút, nếu cô là lão đại tội phạm, Trần Ngân Hà là nằm vùng: "Đánh anh ta một trận trước, dùng bàn ủi nóng tra tấn anh ta, ồ không, cái này sẽ để lại sẹo trên người anh ta, để lại sẹo rất khó coi."
"Trước tiên xúi giục, cho anh ta tiền và quyền lợi, để anh ta thay cháu làm việc. Nếu anh ta không đồng ý liền đem anh ta nhốt ở trong một căn phòng xinh đẹp, không cho anh ta mặc quần áo, dùng thuốc phá hủy giọng anh ta, để anh ta biến thành một người câm không thể mở miệng, trở thành một trong mười tám tình nhân của cháu."
Khương cục nhẹ giọng khụ một tiếng: "Bảo cháu phân tích tâm lý tội phạm, không bảo cháu viết tiểu thuyết cấm kỵ."
"Cái suy nghĩ này rất nguy hiểm đấy đồng chí Tiểu Tô."
"Không, cháu tùy tiện nói thôi," Tô Dao tiếp tục với thái độ đoan chính, "Nghiêm hình tra tấn khẳng định không thể thiếu, đánh cho gần chết mới thôi, ngăn chặn tất cả khả năng để anh ta có cơ hội tự sát, tra tấn thật tốt."
"Tàn nhẫn nhất hẳn là tiêm ma túy cho anh ta, làm anh ta trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ."
Khương cục: "Còn nữa không?"
Tô Dao: "Còn có cái gì ác hơn sao ạ?" Cô tưởng tượng không ra.
Khương cục rót thêm trà vào chén: "Bọn chúng tiêm cho cậu ấy số lượng lớn thuốc kháng sinh và các loại thuốc khác, hoàn toàn phá hủy hệ thống miễn dịch của cậu ấy. Căn bản không cần người động thủ, chỉ cần một micromet vi khuẩn đều có thể gϊếŧ chết cậu ấy."
Tô Dao cảm thấy khiếp sợ lại phẫn nộ: "Quá tàn ác."
Trách không được anh luôn mang theo khăn giấy tiệt trùng, còn nói cơ thể mình yếu ớt, đụng tới vi khuẩn sẽ chết, xem thi thể đều phải mang mặt nạ phòng độc.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ anh yếu ớt, làm ra vẻ, không nghĩ tới chân tướng sau lưng thế mà lại như thế này.
Không thể phủ nhận, anh là một cảnh sát rất đáng ngưỡng mộ.
Khương cục tiếp tục nói: "Sau khi phẫu thuật chấm dứt cậu ấy được bố trí ở trong môi trường vô trùng nửa năm, trong lúc đó hộ sĩ đều không thể đi vào, toàn bộ đều là thao tác của người máy."
Tô Dao: "Ở trạng thái của anh ta lúc đó, người thực vật, cơ thể không có bất kỳ khả năng miễn dịch nào, người máy sợ là hoàn thành không được các yêu cầu thao tác cao độ tinh tế như vậy."
Khương cục: "Tất cả các thiết bị trong phòng vô khuẩn, bao gồm người máy, toàn bộ đều là vừa nghiên cứu phát minh chưa được công bố sử dụng ra bên ngoài, một ngày 80.000 NDT."
Tô Dao chưa thấy qua việc đời lớn như vậy, thanh âm nhất thời đề cao vài đề-xi-ben: "80.000, một ngày?!"
Anh không chỉ quyến rũ, anh còn giàu.
Khương cục: "Dùng chính tiền của cậu ấy."
Tô Dao: "Anh ta giàu vậy ạ, anh ta lấy tiền từ đâu ra?" Đây cũng là nghi hoặc của Tô Dao cho tới nay, không có mặt mũi hỏi trực tiếp Trần Ngân Hà.
Lương của cảnh sát có thể kiếm được bao nhiêu, nhìn bản thân cô là biết.
Khương cục: "Bố của cậu ấy là một cảnh sát nghèo đã qua đời, mẹ cậu ấy là thiên kim nhà giàu, để lại cho cậu ấy không ít tài sản."
Tô Dao nghĩ đến tư liệu cá nhân của Trần Ngân Hà, nhà anh đã không còn ai, ngay cả người để liên hệ lúc khẩn cấp đều viết là Hứa Gia Hải.
"Đúng rồi, cậu ấy còn có một người em trai cùng cha khác mẹ, không ở trong sổ hộ khẩu, cho nên trong tư liệu của cậu ấy không viết," Khương cục nhìn nhìn Tô Dao, "Cháu còn gì muốn hỏi không?"
Tô Dao đối với em trai Trần Ngân Hà có chút tò mò, thấy bộ dáng Khương cục không muốn nói quá nhiều, cô liền không hỏi.
Tô Dao suy nghĩ một chút: "Lần trước chú nói không xác định Trần Ngân Hà về sau có tiếp tục ở đội cháu hay là điều đi, là có ý gì?"
Miệng cô nói muốn đưa báo cáo cho Khương cục điều Trần Ngân Hà đi, rốt cuộc vẫn không đem báo cáo trình lên, Khương cục cũng không biết tâm tư của cô muốn đem Trần Ngân Hà điều đi
Khương cục thở dài: "Thể chất hiện tại của cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hệ thống miễn dịch rất không ổn định, hơn nữa cảnh sát hình sự tuyến đầu có yêu cầu quá cao về thể lực."
Khương cục dừng một chút, tiếp tục nói: "Ý của tổ chức là, trước tiên theo dõi xem, nếu không được liền điều cậu ấy đến công việc ở đằng sau."
Tô Dao nhướng mày, giọng nói mang theo một tia nghi hoặc lạnh băng mà chính cô cũng không nhận ra: "Chuyện này không thích hợp."
Cơ thể anh biến thành hiện giờ cũng không phải là nguyên nhân của cá nhân anh.
Bởi vì công việc mà anh bị thương, là người xứng đáng được ghi công, nếu tổ chức thật sự muốn đem anh điều đến công việc ở đằng sau, không khỏi quá mức qua cầu rút ván ư, điều này đối với anh quá không công bằng.
Tuy nói anh nhận được bằng khen hạng nhất xứng đáng, nhưng tương lai của anh đã chịu ảnh hưởng.
Bất đồng với sự căng thẳng của Tô Dao, giọng điệu Khương cục có vẻ nhẹ nhàng nhiều: "Các cháu mới làm việc cùng nhau mới một tuần, đã bảo vệ như vậy à."
Tô Dao: "Không có, cháu bảo vệ anh ta làm gì, cháu là việc nào ra việc đó, cảm thấy anh ta không nên nhận được kết quả như vậy."
Khương cục cười cười không nói chuyện.
Xuất phát từ sự tín nhiệm với tổ chức, Tô Dao thử nghĩ một chút khả năng khác.
Chẳng lẽ nói, ở lần hành động đó xuất hiện vấn đề gì, nên cấp trên không thể hoàn toàn tin tưởng anh nữa, cũng không trọng dụng anh nữa.
Tô Dao nhìn chằm chằm mặt Khương cục: "Khương cục, cá lọt lưới kia là chuyện như thế nào?"
Khương cục: "Nhận được tin tức cảnh sát đến, tránh được cảnh sát bao vây tiễu trừ."
Tô Dao: "Cho nên, cấp trên nghi ngờ tin tức kia là Trần Ngân Hà để lộ?"
Khương cục không nói tiếp, Tô Dao trên cơ bản đã hiểu ra, tám phần chính là bởi vì cái này: "Nói thật, chuyện này làm người ta rất thất vọng buồn lòng."
Sắc mặt Khương cục hiếm thấy trở nên nghiêm túc một chút: "Sự kiện kia là có chứng cứ, có người chính mắt nhìn thấy."
Tô Dao: "Anh ta không có động cơ." Nghiêm hình tra tấn còn tiêm số lượng lớn thuốc kháng sinh cũng chưa thể làm anh khuất phục, cô không nghĩ ra được anh vì cái gì muốn làm như vậy.
Khương cục: "Chú không tiện tiết lộ nhiều hơn, chuyện này vẫn đang được tổ chức điều tra, khi sự việc rõ ràng sẽ cho cậu ấy công bằng."
Khương cục nhìn thoáng qua hai lão bằng hữu trong khung ảnh, nói với Tô Dao: "Việc này chú sẽ tự mình theo dõi."
Tô Dao lúc này mới hơi có chút nhẹ nhõm, không vì cái gì khác, cô chính là cảm thấy, anh hùng không nên chịu đãi ngộ bất công.
Tô Dao đứng dậy: "Chú cứ bận việc đi, cháu đi về trước."
Khương cục từ trong ngăn kéo lấy ra một gói trà hoa cúc đưa cho Tô Dao: "Cầm đi pha trà uống, hạ hỏa."
Tô Dao tin tưởng vững chắc mình là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi ai uống cái này chứ: "Không cần đâu ạ, cháu một chút cũng không