Edit+beta: LQNN203
Chu Tiểu Nghiên đang ở bên ngoài ăn cơm với bạn, nhận được điện thoại của Trần Ngân Hà liền tới đây, trước khi tới còn vào toilet trang điểm lại.
Chu Tiểu Nghiên tới bãi đỗ xe, xa xa thấy Trần Ngân Hà dựa vào bên cạnh xe chờ, cô chạy chậm tới: "Anh Ngân!"
Cô ấy rất thức thời, Trần Ngân Hà chủ động liên hệ với cô ấy chỉ có thể là một tình huống, yêu cầu cô tìm hiểu tin tức cung cấp manh mối: "Lần này cần điều tra ai?"
Trần Ngân Hà từ bên cạnh xe đứng thẳng dậy: "Không tra ai cả, giúp chăm sóc một người thôi."
Anh lái xe đưa Tô Dao về nhà không thành vấn đề, nhưng lại không tiện đưa cô đến cửa nhà, cô uống say, anh lại là đàn ông, đêm hôm khuya khoắt, cô không giải thích cho gia đình được.
Bị hàng xóm cô thấy cũng không tốt, danh dự của con gái rất quan trọng.
Chu Tiểu Nghiên nhìn vào trong xe, kéo cửa xe ra ngồi vào: "Đây không phải nữ cảnh sát kia sao?"
Trần Ngân Hà gật đầu, khởi động xe.
Tô Dao tựa lưng vào lưng ghế ngủ, Chu Tiểu Nghiên nhìn chằm chằm mặt Tô Dao nửa ngày, muốn nhìn một chút người phụ nữ này có chỗ nào đặc biệt.
Thấy chóp mũi Tô Dao đổ mồ hôi, Chu Tiểu Nghiên từ trong túi xách lấy khăn giấy ra, đang chuẩn bị lau thì Trần Ngân Hà ném lại một túi khăn giấy ướt: "Khăn giấy không thoải mái."
Chu Tiểu Nghiên dùng khăn giấy ướt giúp Tô Dao lau mồ hôi: "Anh Ngân, cô ấy trông không được thoải mái lắm, có phải cô ấy sắp nôn rồi không."
Tô Dao cau mày rầm rì một tiếng.
Chu Tiểu Nghiên luống cuống tay chân: "Túi túi túi, túi đựng rác, túi đựng rác ở đâu."
Mắt thấy Tô Dao muốn nôn ra, Chu Tiểu Nghiên vội vàng che miệng cô lại, vẻ mặt hoảng loạn: "Tổ tông ơi, cô ráng nhịn được không, ngàn vạn đừng nôn ra."
Nhìn Tô Dao đem cơn buồn nôn nuốt xuống, Chu Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra cô còn thức thời, bằng không nếu cô nôn ở trên xe anh Ngân, chỉ sợ chờ cô nôn xong, xe này liền biến thành xe chở tử thi, cô còn sống sờ sờ lại bị đánh chết."
Chu Tiểu Nghiên một hơi còn chưa nói xong, chỉ nghe "ọe" một tiếng, Tô Dao nôn ra một bãi nước bia lớn, hòa cùng mùi vị của lẩu, vô cùng khó ngửi, đem không khí bên trong chiếc xe cao cấp vương một mùi khó chịu.
"Xong rồi, cô chết chắc rồi," Chu Tiểu Nghiên vội vàng lấy khăn giấy ra lau bãi nôn trên ghế, một bên thật cẩn thận mà nhìn Trần Ngân Hà trên ghế điều khiển, lên tiếng nhắc nhở, "Anh Ngân, gϊếŧ người là phạm pháp."
Trần Ngân Hà một bên lái xe, liếc mắt nhìn Chu Tiểu Nghiên một cái qua kính: "Không phải chỉ nôn thôi sao, làm ầm cái gì."
Chu Tiểu Nghiên hoàn toàn hóa đá, nếu cô ấy nhớ không lầm, Trần Ngân Hà ghét nhất người khác ở trên xe anh uống nước hay ăn cái gì, nói sẽ lưu lại mùi, rất nặng, dù có rửa xe cũng rửa không sạch.
Càng đừng nói là nôn.
Mùi hương trong xe quá khó ngửi, Chu Tiểu Nghiên mở cửa sổ xe ra, nín thở, một bên xử lý vệ sinh một bên nói: "Anh Ngân, anh quá tiêu chuẩn kép* rồi, cô ấy đều đã nôn trên xe anh, anh không đánh cô ấy sao?"
*Tiêu chuẩn kép: Nhìn nhận sự việc theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người.
Trần Ngân Hà: "Lát nữa cô ở lại nhà cô ấy một lúc đi."
Chu Tiểu Nghiên: "Cái gì?"
Trần Ngân Hà: "Cô ấy say thành như vậy làm thế nào tắm rửa, nửa đêm không đắp chăn cảm lạnh thì làm sao bây giờ."
Chu Tiểu Nghiên: "Hả?"
Trần Ngân Hà: "Đừng nói là tôi nói."
Chu Tiểu Nghiên máy móc gật đầu: "Được, em sẽ ăn vạ ở trên giường chăm sóc cô ấy."
Tới dưới lầu nhà Tô Dao, Trần Ngân Hà ngừng xe, đem Tô Dao từ trong xe đỡ xuống giao cho Chu Tiểu Nghiên.
"Khá nặng," Chu Tiểu Nghiên đỡ Tô Dao, một bên hỏi, "Xe của anh làm sao bây giờ?"
"Tôi lái đi rửa, rửa xong rồi đậu ở đây," Trần Ngân Hà đem chìa khóa ô tô đưa cho Chu Tiểu Nghiên, "Đưa chìa khóa cho cô ấy, xe không phải của tôi, của cô ấy."
Khi anh ở núi Linh Vân có nói đưa cho cô, mấy ngày nay bận quá chưa kịp đưa, hôm nay vừa lúc.
Chu Tiểu Nghiên há hốc miệng, hoài nghi chính mình nghe lầm, đây là chiếc xe hơn tám trăm vạn, là chiếc Trần Ngân Hà thích nhất, mùi hương hay đèn bên trong xe đều là chính anh tự trang bị, ngày thường đừng nói là cho người khác mượn lái, ngay cả chạm vào đều không cho người ta chạm vào một chút, bảo vệ như bảo vệ một người vợ.
Thế mà anh lại đem người vợ nhỏ của mình nói tặng cho người ta liền tặng, cái này cùng với moi tim gan có cái gì khác nhau sao.
Buổi tối hôm nay Chu Tiểu Nghiên nhiều lần bị đả kích, một bên nghe âm thanh tan nát cõi lòng của mình một bên hỏi: "Anh Ngân, có phải anh thích cô ấy không?"
Tô Dao dựa trên người Chu Tiểu Nghiên, thở ra toàn mùi bia, khiến Chu Tiểu Nghiên nhíu cả mày lại.
Trần Ngân Hà: "Không phải, đừng nói lung tung."
Chu Tiểu Nghiên đem con tim tan nát của mình nhặt lên dán lại, cảm thấy mình còn có thể cứu chữa: "Vậy em còn cơ hội không?"
Trần Ngân Hà: "Không."
Chu Tiểu Nghiên: "..." trả lời cũng không cần đến mức dứt khoát như vậy chứ, thực đả thương người mà.
Chu Tiểu Nghiên đỡ Tô Dao đi đến cửa hiên nhà, nghe thấy Trần Ngân Hà ngồi ở trong xe gọi cô ấy một tiếng.
Chu Tiểu Nghiên quay đầu lại.
"Đừng thấy ai đối xử tốt với cô liền đi với người đó," trước khi cửa kính xe nâng lên, Trần Ngân Hà nói, "Đừng để bị lừa nữa, đồ ngốc."
Nhớ tới trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của mình, đáy lòng Chu Tiểu Nghiên ấm áp: "Em biết rồi anh Ngân."
"Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Đúng rồi, anh để xe ở đây rồi về thế nào, nơi này vắng như vậy, cũng không biết bắt xe được không."
Chu Tiểu Nghiên là người cung cấp thông tin cho Trần Ngân Hà đã nhiều năm, cũng đã theo cảnh sát bắt tội phạm, ý thức an toàn rất cao, tư duy cũng rất khác biệt: "Ai ya không được, tài xế taxi không chừng chính là do nữ rắn rết cải trang, quay đầu lại lại đâm anh một dao thì làm sao bây giờ, muốn gϊếŧ người."
Cô ấy còn chưa nói xong, chiếc xe Bently màu đen đã lái ra đường nhỏ, Chu Tiểu Nghiên chỉ có thể đứng tại chỗ thấp giọng đem lời chưa nói xong nói: "Phải chú ý an toàn đấy."
Tô Dao đột nhiên tỉnh lại một chút: "Cái gì nữ rắn rết?!"
Một giọng nói rầm rì đem Chu Tiểu nghiên dọa sợ.
Chu Tiểu Nghiên đỡ Tô Dao vừa đi vừa nói chuyện: "Chính là lần hành động cá lọt lưới lúc trước của bọn anh Ngân, đúng là âm hồn bất tán, từ Nam An đuổi tới Vân Giang, muốn gϊếŧ chết anh Ngân, báo thù cho băng nhóm xã hội đen She của cô ta."
"Người phụ nữ kia rất tàn nhẫn, con dao cô ta sử dụng không phải là dao bình thường, trên dao được tẩm nọc độc rắn và bò cạp, cho nên gọi là nữ rắn rết," hiện tại Chu Tiểu Nghiên nhớ tới đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh hàm răng run lên, "Ánh mắt kia giống như bò ra từ địa ngục, nói cho dù chết cũng muốn kéo anh Ngân chết cùng."
Chu Tiểu Nghiên quay đầu liền thấy, Tô Dao lại ngủ rồi, cũng không biết cô có nghe thấy không.
*****
Ngày hôm sau Tô Dao tỉnh lại, mơ mơ màng màng sờ đến một thứ rất mềm mại, vừa thấy đã trợn mắt lên: "Cô là ai?!"
Chu Tiểu Nghiên cúi đầu nhìn tay Tô Dao đặt trên ngực mình: "Cô lấy tay ra trước đã."
Chu Tiểu Nghiên đem chuyện đêm qua nói đơn giản một lần: "Sau khi anh Ngân đưa cô về nhà, lại bảo đưa tôi về, nhưng tôi không muốn, một hai phải ăn vạ ở nhà cô chăm sóc cho cô, sợ cô nửa đêm không đắp chăn đàng hoàng rồi nhiễm lạnh."
Không nghĩ tới cô gái này lại nhiệt tình như vậy, Tô Dao không biết nên nói gì: "Cảm ơn cô."
"Đúng rồi, cần phải giải thích cho cô rõ ràng, tôi với Trần Ngân Hà cái gì cũng không có, cô đừng hiểu lầm, thích cứ theo đuổi, đảng và nhân dân đều ủng hộ cô."
Chu Tiểu Nghiên nhất thời không biết nên thương tâm cho mình hay là thương tâm cho Trần Ngân Hà.
"Cô cũng đừng hiểu lầm, tôi chỉ là người cung cấp tin tức của anh ấy, đã từng có một chút vọng tưởng với anh ấy, hiện tại đã không còn."
Tô Dao bước xuống giường: "Chúc mừng cô đánh bóng được mắt, loại đàn ông này không đáng."
Chu Tiểu Nghiên cười cười: "Vậy cô cảm thấy anh Ngân là loại đàn ông nào?"
Tô Dao: "Là người đàn ông không thích hợp để sống."
Anh quá đẹp trai, đi đến đâu đều là một bộ dáng hái hoa ngắt cỏ, xác suất hồng hạnh xuất tường quá lớn.
Quan trọng nhất, người đàn ông này khiến người ta thấy không rõ nhìn không thấu, quanh thân quanh quẩn một loại hơi thở nguy hiểm. Nói không chừng một ngày nào đó anh lại đột nhiên mất tích hoặc bị người ta gϊếŧ chết.
Đại đa số phụ nữ vẫn hy vọng sống an ổn một chút, cô chính là nằm trong đại đa số đó.
Tô Dao cúi đầu nhìn mình, nói với Chu Tiểu Nghiên: "Đêm qua cảm ơn cô, còn giúp tôi tắm rửa thay quần áo."
Nếu là cô về nhà một mình, uống thành dáng vẻ kia, sẽ không muốn cho Triệu Hân Hoa biết đến, tám phần mang theo người đầy mùi rượu trực tiếp đi ngủ.
Hai người dọn dẹp đồ đạc rồi thay quần áo, Tô Dao nhìn Chu Tiểu Nghiên: "Sao cô lại mặc như vậy?"
Chu Tiểu Nghiên mặc một chiếc quần jean kiểu dáng bình thường, phần trên là một chiếc áo thun màu lam nhạt càng bình thường hơn.
Loại phong cách mộc mạc này là Tô Dao thường xuyên mặc.
Chu Tiểu Nghiên đứng trước gương: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy xấu, vừa xấu vừa quê mùa ."
Tô Dao khó hiểu: "Vậy cô còn mặc?"
Trừ bỏ lần này cô đã gặp Chu Tiểu Nghiên hai lần, đối phương mỗi lần đều ăn mặc gợi cảm làm người ta phải dán mắt vào như váy hai dây, tóc xoăn sóng lớn, môi tô son đỏ cùng giày cao gót, muốn bao nhiêu quyến rũ có bao nhiêu quyến rũ.
Đột nhiên trở nên mộc mạc giống như cô khiến cô khó hiểu.
Chu Tiểu Nghiên: "Trước kia có một lần tôi cùng anh Ngân còn có anh Hải ăn cơm chung, anh Hải chính là Hứa Gia Hải. Anh Hải hỏi anh Ngân thích dạng phụ nữ nào."
"Anh Ngân nói anh ấy thích eo thon chân dài mông quyến rũ."
Tô Dao ở trong lòng chậc một tiếng, Trần Ngân Hà, không hổ là một người đủ tư cách là một tay ăn chơi, một tên háo sắc điển hình.
"Kể từ đó tôi liền bắt đầu trang điểm theo sở thích của anh Ngân, sau này tôi mới phát hiện, anh ấy gạt người," Chu Tiểu Nghiên quay đầu nhìn Tô Dao, "Anh ấy thích người như cô vậy, mộc mạc."
Tô Dao cầm ly nước uống suýt chút nữa phun ra ngoài: "Khẳng định cô nghĩ sai rồi."
"Cái khác không nói, nếu tôi là đàn ông, tôi khẳng định thích cô mộc mạc như vậy, thắt lưng màu đen của cô cũng khá đẹp."
Chu Tiểu Nghiên nhìn mình trong gương, rốt cuộc vẫn không thể chịu đựng được: "Cô tìm cho tôi cái váy đi, trở về tôi giặc sạch rồi trả cho cô."
Tô Dao: "Tôi không có váy."
Chu Tiểu Nghiên giật mình nói: "Thật hay giả