Edit+beta: LQNN203
Lái xe đến thị cục, Tô Dao đỗ xe lại, Chu Tiểu Nghiên bước xuống: "Tôi đi tìm anh Ngân, có chút việc muốn nói."
Hai người cùng đi vào tòa nhà văn phòng, vừa vặn thấy Trần Ngân Hà từ cổng đi vào.
Anh vẫn giống ngày thường, mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, vải áo sơ mi được là không một nếp nhăn, hai cúc áo trên cùng vẫn như cũ không cài, cổ tay áo xắn lên, lộ ra đường cong xương cổ tay rắn chắc.
Một nữ đồng nghiệp đang gặm bữa sáng nhìn thấy anh, vội vàng đem bánh quẩy trên tay giấu đi, lau lau miệng, lộ ra một nụ cười ưu nhã khéo léo: "Chào buổi sáng đội phó Trần."
Trần Ngân Hà đáp lại: "Chào buổi sáng."
Nữ đồng nghiệp đỏ mặt chạy đi.
Tô Dao bĩu môi, nói với Chu Tiểu Nghiên: "Sau này tôi có tìm chồng khẳng định không tìm người như vậy, cả ngày như một con khổng tước, giống cái dạng gì."
Chu Tiểu Nghiên: "Đẹp cũng không phải là lỗi của anh ấy, mọi người đều thích cái đẹp mà."
Tô Dao suy nghĩ một chút, vô lực phản bác: "Tôi vào trước đây."
Tô Dao đi vào văn phòng không lâu thì Trần Ngân Hà cũng đi vào.
Anh vừa vào cửa liền bắt đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nhìn qua không quá thiện cảm.
Tô Dao ngẩng đầu từ màn hình máy tính: "Tôi thiếu tiền anh?"
Trần Ngân Hà thay nước sạch mới và tinh dầu cho máy tạo độ ẩm của anh, mở chốt mở ra, ngồi ở giữa làn sương: "Không."
Anh dựa vào lưng ghế nhìn cô, rốt cuộc vẫn nói: "Chính là cảm thấy cô có chút vô tình."
Tô Dao cảm thấy buồn cười: "Làm sao, tôi vô tình với anh?"
Trần Ngân Hà nhìn lướt qua trên người Tô Dao, cong môi cười một chút: "Vậy là do anh khơi mào trước."
Tuy rằng Chu Tiểu Nghiên vẫn luôn nói cô ấy một hai phải ăn vạ ở nhà cô chăm sóc cô, nhưng Tô Dao biết, không có Trần Ngân Hà bày mưu tính kế Chu Tiểu Nghiên không dám.
Trần Ngân Hà với Chu Tiểu Nghiên không phải quan hệ bạn trai bạn gái, mà giống quan hệ cấp trên cấp dưới, hơn nữa Chu Tiểu Nghiên đối Trần Ngân Hà có chút sùng bái mù quáng.
Mặc kệ nói như thế nào, đêm qua Trần Ngân Hà giúp cô, lần đấu khẩu này cô quyết định buông tha anh, vì thế ngữ khí hòa hoãn rất nhiều, ôn tồn hỏi: "Anh nói cho rõ ràng, tôi sao lại vô tình?"
Trần Ngân Hà ngước mắt nhìn Tô Dao: "Ngày hôm qua mới vừa hết hy vọng với Hứa Gia Hải, hôm nay liền đi xem mắt, cô không cần thời gian giảm xóc sao?"
Điều này chứng minh cô đối với Hứa Gia Hải kỳ thật không có nhiều tình cảm sao, Trần Ngân Hà nói, sự oán hận trong giọng nói anh bị quét sạch, không tự giác mà cong khóe môi: "Nhưng cũng khá tốt."
Tô Dao nghe không thể hiểu được, cảm thấy logic ngôn ngữ người này sao kỳ quái như vậy: "Chu Tiểu Nghiên không hổ là người cung cấp thông tin của anh, quay đầu liền đem tin tức tôi xem mắt nói cho anh."
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: "Anh có thời gian xen vào việc người khác thì xem hồ sơ trên tay thế nào đi, chân dung lệnh truy nã trong kho đều nhớ hết rồi?"
Trần Ngân Hà cầm trong tay hai chồng tài liệu dày cộp, chỉ vào một chồng: "Án treo ở thành Phố Vân Giang gần hai mươi năm qua đã xem xong rồi."
Tô Dao: "Chồng kia là gì, sao lại là tư liệu của đồn công an?"
Trần Ngân Hà: "Những người mất tích ở thành phố Vân Giang gần hai mươi năm qua."
Những vụ án mất tích giống nhau đều là đồn công an xử lý, Cục Cảnh sát thành phố chưa quản lý đến, Tô Dao: "Anh hỏi mượn riêng tài liệu của đồn công an, lại kết hợp xem chung với án treo, nhìn ra được gì sao?"
Không thể không nói, anh rất thông minh.
Đặc biệt khi các vụ án gϊếŧ người hàng loạt và án mất tích được đặt chung với nhau, nếu có vấn đề gì, có thể đi tra, từ đó rất dễ dàng tra ra vấn đề.
Trần Ngân Hà đem tài liệu đặt lên bàn, dựa vào lưng ghế, tay gối sau đầu: "Không."
"Những năm gần đây trình độ khoa học kỹ thuật của cảnh sát rất tiến bộ, hệ thống giám sát có mặt khắp nơi, đã có rất ít án treo, nếu có cũng là rất nhiều năm trước, hoặc là tư duy của hung thủ đặc biệt kín đáo thông minh," Tô Dao đứng dậy cầm lấy tài liệu trên bàn Trần Ngân Hà, mở ra, "Ví dụ như vụ án liên hoàn năm năm trước, lúc ấy tỉnh phái một tổ điều tra chuyên án đặc biệt, điều tra vài tháng vẫn không tra ra được gì."
"Cũng may hung thủ sau này không tiếp tục gây án, có một số chuyên gia điều tra tội phạm cho rằng hung thủ đã chết, cảnh sát vẫn không từ bỏ vụ án này, hiện tại hồ sơ đang ở đội hai bên kia, đội trưởng đội hai một khi nhàn rỗi không có việc gì liền nghĩ về nó, ước mơ cả đời chính là phá được vụ án này."
Trần Ngân Hà biết vụ án này, đó là một đại án gây chấn động cả nước.
Hung thủ thích gϊếŧ người vào đêm mưa, chuyên chọn phụ nữ mặc quần áo màu đỏ tóc dài xuống tay, trong vòng ba tháng sát hại liên tiếp ba người, thi thể người thứ tư đến nay không tìm được.
Tô Dao thở dài: "Hy vọng đội trưởng đội hai có tinh thần, sớm đem vụ án này phá được."
Không riêng gì cô, nhân dân cả nước đều muốn nhìn một chút, hung thủ rốt cuộc là tên điên nào.
Đại đa số vụ án hình sự, người bị hại đều là nữ. Khi nào thế giới này có thể đối xử với phụ nữ tốt một chút thì tốt rồi.
Tô Dao đứng dậy đi đến máy lọc nước rót cho mình cốc nước, điều hòa treo tường thổi đến khiến cô rùng mình một cái.
Cô đột nhiên nhớ tới, cô còn chưa trả lại chăn cho Trần Ngân Hà, phải nhanh tìm Tô Tiến lấy lại.
Bàn làm việc của Trần Ngân Hà không giống với người khác, từ giấy dán, máy tạo độ ẩm đến bàn phím đều được làm bằng bột cao su đặc biệt.
Vừa đến giờ giải lao là các tiểu cô nương trong văn phòng liền thích hướng đến vị trí của Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà không phản cảm điều này, cũng chưa bao giờ nổi giận, các cô gái muốn xem cái gì, hỏi cái gì, anh đều sẽ rất kiên nhẫn mà giãi bày.
Ngô Thanh Đào đem máy tạo độ ẩm phả lên mặt mình: "Mùi hương này thật dễ ngửi, mùi nhàn nhạt, một chút cũng không nồng."
"Cảm giác mỗi lỗ chân lông đều rất thoải mái, thành phần gì vậy đội phó Trần?"
"Nước từ dãy núi Los Angeles, bỏ thêm một số thành phần dưỡng da," Trần Ngân Hà nói, "Nếu cô thích tôi sẽ gửi một ít đến nhà cô mỗi ngày."
Ngô Thanh Đào trước nay chưa từng được người khác đối xử trịnh trọng như vậy, ngẩn ra khoảng hai ba giây mới phản ứng lại.
Cô gãi gãi cái đầu ổ gà đã hai ngày chưa gội của mình, trộm kéo kéo lại áo thun nhăn dúm dó, lần đầu tiên nở một nụ cười nữ tính chứ không phải nam tính kể từ khi đi làm: "Không cần đâu đội phó Trần, quá phiền toái quá đắt đỏ, không cần không cần."
Trần Ngân Hà cho Ngô Thanh Đào một ánh mắt cỗ vũ: "Cô xứng đáng."
Tô Dao đặt mình trong bộ phim điều tra tội phạm nhưng cảm giác chính mình đang xem phim thần tượng, nhịn không được cảm thán: "Thật cường điệu, đội phó Trần."
Trần Ngân Hà ngước mắt nhìn Tô Dao, như thể đang nói chuyện với một mình cô: "Mỗi người phụ nữ đều là lễ vật trời cao ban cho thế giới này."
Các cô gái trong văn phòng nghe thấy, trong nội tâm điên cuồng gật đầu, ai mà không thích được tôn trọng và được trân trọng đâu.
Các anh con trai khác cũng rất tán đồng, công việc cảnh sát hình sự không dễ dàng, thường xuyên yêu cầu suốt đêm ngồi canh gác, đuổi bắt, thẩm vấn nghi phạm, hai ba ngày không khép được mắt đều là chuyện thường, còn phải gặp đủ loại nguy hiểm, mỗi đồng nghiệp nữ trong văn phòng đều rất tuyệt vời.
Tô Dao ngồi xuống liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, cảm thấy người này tuy rằng thường xuyên bất cần, trong xương cốt kỳ thật rất có giáo dưỡng.
Cô từ trong túi móc ra chìa khóa xe đưa cho anh, làm bộ dường như không có việc gì: "Tuy rằng không nhớ rõ anh đem xe tặng cho tôi lúc nào, nhưng tôi không thể nhận."
"Tôi tặng đồ chưa bao giờ lấy lại," Trần Ngân Hà không nhận chìa khóa, ngước mắt nhìn Tô Dao, "Cô thật không nhớ rõ chuyện phát sinh buổi tối hôm đó?"
Lời này vừa ra, vốn dĩ văn phòng có chút ồn ào nháy mắt trở nên yên lặng xuống.
Mọi người trộm dựng lỗ tai lên, đặc biệt là đồng chí Tiểu Vu là cao nhân buôn chuyện, hận không thể đem lỗ tai dính vào vách ngăn giữa bàn Tô Dao và Trần Ngân Hà, gạt người sang một bên.
Tô Dao vội vàng kéo Trần Ngân Hà vào văn phòng nhỏ bên trong, gắt gao đóng cửa lại: "Đừng nói với người khác tôi đã khóc ở trên núi Linh Vân, anh mà làm như vậy mặt mũi chị em mình biết để đâu."
Trần Ngân Hà rũ mắt nhìn Tô Dao, nhớ lại buổi tối ngày đó, xung quanh là cây cối tươi tốt, ánh trăng ôn nhu, cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt kia ngấn lệ.
Lúc ấy anh cảm thấy rất bực bội, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ cần cô đừng khóc, muốn anh làm gì đều được, đừng nói là chiếc xe anh thích nhất kia, muốn kêu anh đem sao trên bầu trời hái xuống cho cô đều được.
Hiện tại ngẫm lại, yết hầu Trần Ngân Hà hơi lăn lộn một chút, giọng nói không biết khi nào nhiễm một tia khàn khàn: "Cô khóc lên khá xinh đẹp."
"Đầu óc có bệnh thì đi trị đi, nếu không lại tái phát đi chọc ghẹo người khác," Tô Dao dựa vào cạnh cửa, ôm cánh tay, khẽ nâng cằm nhìn Trần Ngân Hà, ánh mắt từ trên mặt anh chậm rãi đi xuống, xẹt qua yết hầu anh, áo sơ mi cùng phần eo, rồi ngừng ở trên quần anh, "Lại không làm đàn ông được."
Trần Ngân Hà: "Sao cô cứ nhìn chằm chằm quần tôi vậy?"
Tô Dao: "Bởi vì anh không biết xấu hổ."
Trần Ngân Hà đột nhiên chuyển đề tài: "Cô thật là muốn đi xem mặt?"
Tô Dao gật đầu: "Định cuối tuần gặp mặt."
Trần Ngân Hà: "Tuổi còn trẻ đã muốn tiến vào nấm mồ hôn nhân?"
Tô Dao quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên tường, "Không có thời gian cùng anh nói chuyện tào lao,