Ánh mắt Chu Phạm chua xót đến lợi hại, Lương Thù Tuyển luôn như vậy, ở trước mặt cô một câu cũng không nhắc tới những chuyện quá khứ kia.Rõ ràng là anh đã bị tổn thương bởi cô khi ở trường trung học, mặc dù là cô vô thức, nhưng sự thật sẽ không thay đổi.Cô đã từng chà đạp lên trái tim anh, cô ngay cả lá thư kia cũng chưa từng mở ra.Cằm Chu Phạm đè lên vai anh, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào hỏi: "Vừa rồi anh và anh ta đã nói gì?"Cô muốn biết Trương Thịnh có nói cho Lương Thù Tuyển chuyện anh ta từng quấy rối cô trước đây hay không, bởi vì cô thật sự rất muốn giải thích với anh, cô không phải cố ý xé lá thư của anh.Nhưng cô không biết làm thế nào để mở miệng này.
Bởi vì một khi nói ra, Lương Thù Tuyển sẽ biết cô đã biết chuyện anh thầm mến.
Nhưng Chu Phạm không muốn như vậy, Lương Thù Tuyển thầm mến cô đã đủ khiến cô đau lòng, cô không muốn đem chuyện này nói ra nữa.Lương Thù Tuyển là người kiêu ngạo như vậy, đại khái cũng không muốn cho cô biết chuyện anh từng thầm mến cô.Nhưng nếu cô không nói điều đó, làm thế nào cô có thể nói lời xin lỗi đến anh đây? Nó có vẻ như một vấn đề không thể giải quyết được.Chu Phạm dừng lại và hỏi: "Anh ta có nói gì với anh về em không?"Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, nói: "Không nói gì.”"Ồ, như thế sao." Chu Phạm chậm chạp gật đầu xuống, cắm đập vào vai Lương Thù Tuyển.Lương Thù Tuyển ôm Chu Phạm, sau đó khẽ nắm bả vai cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói thưa thớt bình thường: "Vậy em có gì muốn nói với anh không?”Chu Phạm theo bản năng lắc đầu, nhìn Lương Thù Tuyển lau nước mắt cho cô, cô túm lấy tay Lương Thù Tuyển: "Chúng ta có thể ôm thêm một lúc nữa được không?”Giọng nói của cô vẫn nghẹn ngào: "Em còn muốn ôm anh nhiều hơn nữa.”Cô không biết quá nhiều chuyện, mỗi một chuyện được lôi ra, cũng đủ để cô đau lòng đến rơi nước mắt.Lương Thù Tuyển: "Nhưng em không phải đang khóc sao? "Anh giơ tay lấy giấy lau nước mắt của cô: "Anh không dỗ em làm sao được.
’Chu Phạm lắc đầu: "Không cần.
Lương Thù Tuyển, anh ôm em đi, anh ôm em thì em sẽ không khóc.Cô lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, hít một cái mũi: "Thực sự không khóc, anh ôm em."Lương Thù Tuyển nhìn cô một hồi lâu, giống như đang xác nhận cô có rơi nước mắt hay không, vài giây sau ôm cô vào lòng.Chu Phạm lại hít mũi, nghĩ đến nếu năm đó cô mở bức thư của Lương Thù Tuyển ra, vậy bọn họ có thể đã sớm ở cùng một chỗ rồi.Căn bản cô vứt bỏ không chỉ là một phong thư, mà là khả năng hai người được chung một chỗ.Nếu ngày đó cô mở phong thư kia ra, có lẽ cô sẽ sớm quen biết Lương Thù Tuyển, cũng sẽ sớm thích anh.Chu Phạm cảm thấy cô chỉ cần quen Lương Thù Tuyển, cô sẽ thích anh.Đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, từ trường và duyên phận giữa con người thật sự quá khéo léo.Dù sao Chu Phạm chỉ cần vừa gặp được Lương Thù Tuyển, tình yêu của cô và anh là trong tầm tay.Cô nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy rất thương tâm, ngày đó cô vứt bỏ bức thư, không chỉ dẫn đến thời cơ hai người quen biết lâu hơn, hơn nữa Lương Thù Tuyển biết cô xé nát lá thư ném vào thùng rác, vậy anh sẽ thương tâm bao nhiêu.Những điểm thương tâm này tích lũy cùng một chỗ, Chu Phạm càng nghĩ càng chua xót.
Cảm giác bất lực này đã đánh vỡ cô.Lương Thù Tuyển nhanh chóng phát hiện cô có khác biệt.Chu Phạm lặng lẽ rơi nước mắt, Lương Thù Tuyển ở bên tai cô nói: "Không giữ lời hứa, không phải nói không khóc sao?”Chu Phạm nghẹn ngào: "Em không có cách nào, em rất muốn khóc.”"Rất đau sao?" Lương Thù Tuyển cúi đầu nhìn đầu gối và trán cô, đôi mắt đen nhánh liếc mắt: "Sắp đến bệnh viện rồi, nhịn một chút được không? ”Lương Thù Tuyển cho rằng cô khóc là vì vết thương, Chu Phạm cũng không nói rõ ràng, liền ừ một tiếng, Lương Thù Tuyển tiếp tục ôm cô.Chu Phạm nhìn lướt qua anh, cho nên tình huống hiện tại là, Trương Thịnh không nói với anh những chuyện đó.Cũng có nghĩa là Lương Thù Tuyển chỉ biết cảnh sát nói, Trương Thịnh tới tìm cô là bởi vì Chu Phạm bảo cô gái kia báo cảnh sát nhốt anh ta một thời gian.
Trương Thịnh đến trả thù cô, trước đó cũng không có khúc mắc.Cho nên ở chỗ Lương Thù Tuyển, cô không có bất kỳ nguyên nhân nào liền tự mình xé nát lá thư anh viết ném vào thùng rác.Tàn nhẫn đến cực điểm.Nhưng bây giờ anh vẫn đối xử tốt với cô như trước, thậm chí anh vừa rồi còn nói với cô một tiếng xin lỗi.Chu Phạm ngước mắt nhìn lướt qua anh, không khỏi khống chế giơ tay lên sờ sờ mặt của anh.Lương Thù Tuyển nhìn cô, cười nói: "Hiện tại muốn chiếm tiện nghi đều có thể trực tiếp bắt đầu”Anh cười: "Không cần phải thông báo với anh?".Chu Phạm lắc đầu: "Em chỉ muốn xác nhận, anh hiện tại vẫn ở bên cạnh em.
”Lương Thù Tuyển thu liễm ý cười.Anh hôn hôn vành tai Chu Phạm, thanh âm có chút khàn khàn: "Ở đây.”Tạm dừng trong vài giây, anh nói thêm: " May mắn, anh đã không xuất hiện quá muộn."Chu Phạm nuốt xuống cổ họng, xem ra Lương Thù Tuyển cho rằng ý tứ của cô nói những lời này là sợ chuyện của Trương Thịnh.Cô đang muốn nói chuyện, Lương Thù Tuyển liền nâng tay vòng quanh cô: "Đừng sợ, sau này anh đều ở bên cạnh em.Chu Phạm mím môi, liền ôm Lương Thù Tuyển, ôm một đường, cho đến khi đến bệnhviện.Vết thương đầu gối có chút nghiêm trọng, bác sĩ dặn dò cô rất nhiều, Lương Thù Tuyển mang theo một túi thuốc lớn dắt Chu Phạm lên xe.Trong tay Chu Phạm cầm một tờ đơn mua thuốc, kỳ thật là có thể ném đi, nhưng cho đến khi cô lên xe cũng không ném.Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Sao không vứt đi?”Chu Phạm chần chờ một tiếng, Lương Thù Tuyển nói: "Chu Phạm, xé đi, trên danh sách thuốc có thông tin cá nhân.
”Chu Phạm đưa lưng về phía Lương Thù Tuyển xé đơn thuốc, ném vào thùng rác, không muốn để cho anh nhìn thấy cảnh cô xé tờ giấy.Cô quay đầu lại, Lương Thù Tuyển cười với cô: "Lên đây, đưa em về nhà.”Chu Phạm lên xe, hiện tại hình như anh không có phản ứng gì với hành động xé giấy của cô.
Hay là, anh chỉ là không biểu hiện ra?Lương Thù Tuyển đưa Chu Phạm về nhà, bên ngoài không mưa nữa, chỉ là mặt đất ẩmuót.Đến trước cửa nhà Chu Phạm, Lương Thù Tuyển nghiêng đầu hỏi cô: "Một mình có thểkhông.”Chu Phạm gật đầu: "Có thể.
”Lương Thù Tuyển chậm rãi hướng mắt lên nhìn cô, phun ra một câu: "Chu Phạm, em lạiđây một chút.”Chu Phạm không biết vì sao, nhìn biểu tình đứng đắn của Lương Thù Tuyển, thoạt nhìn giống như có chuyện rất quan trọng, môi cô giật giật: "Làm sao vậy? ”Lương Thù Tuyển giơ tay lên, giọng điệu bình thường: "Mặt em bẩn rồi, anh lau cho emmột chút.”Chu Phạm nga một tiếng, cởi dây an toàn tiến lại gần, theo bản năng cảm tạ: "Cám ơn anh.Giương mắt lên, liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển tiến lại gần, cười, nắm bả vai cô hôn lên môi cô, tách mở môi cô đầu lưỡi đi thẳng vào.Chu Phạm: !!!Cô hoàn toàn không kịp phản ứng, còn tưởng rằng mặt cô thật sự bẩn.Sau khi hôn xong, mặt Chu Phạm có chút đỏ, cô lau tóc vụn, định xuống xe.
Khi cô mở cửaxe, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên lên tiếng: "Một mình thật sự có thể sao.”Chu Phạm gật đầu: "Có thể.
”Lương Thù Tuyển liền ừ một tiếng: "Chúc ngủ ngon.”Chu Phạm về đến nhà, khóa cửa lại, miễn cưỡng tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô nằm