Lật Trình Tịnh hai ngày liên tiếp về thăm Lật Thành Bạc đều tình cờ gặp được Sở Oải Lăng.
Sở Oải Lăng không nhịn được hỏi con gái vì sao lâu rồi không cùng Ngu Dịch về nhà ăn cơm, Lật Trình Tịnh nói thật với mẹ, Ngu Dịch gần đây thường cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm, đến tận khuya mới về.
Sở Oải Lăng nghe con gái nói vậy có chút không thoải mái, sau khi Lật Thành Bạc ngủ say, liền nói với cô: "Bây giờ cuộc sống của con đã thoải mái hơn rồi, còn không mau sinh một đứa con đi."
Lật Trình Tịnh cười: "Ai nói con rảnh? Ngoài việc đi làm, ngày nào con về nhà cũng phải nghỉ ngơi thật tốt."
Sở Oải Lăng lắc đầu nói: "Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ muốn nói, hai vợ chồng khi mới cưới thường có rất nhiều chuyện để nói, nhưng lâu dần sẽ cạn đề tài, ai làm việc nấy, lúc này rất cần một sự ràng buộc để củng cố gia đình."
"Bọn con mới kết hôn không bao lâu, còn có rất nhiều chuyện muốn nói."
Sở Oải Lăng nhìn con gái, chần chờ một chút mới nói: "Tịnh Tịnh, con cũng không còn nhỏ..."
"Mẹ, mẹ muốn nói con không còn trẻ bao nhiêu lần nữa?" Lật Trình Tịnh không khỏi đỡ trán, "Con nhớ mẹ đã bắt đầu nói từ sau sinh nhật thứ hai mươi lăm của con rồi, mẹ cứ tiếp tục đề tài này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Con người ai cũng phải già đi, nếu cứ lo sợ về tuổi tác thì cuộc sống sẽ rất khổ sở."
Sở Oải Lăng sửng sốt, vội vàng tự giễu cười một tiếng, trong lòng biết chính mình đúng là quá lo hão huyền, có những việc bản thân mình không thể tự làm chủ.
Thế là hai mẹ con yên lặng ngồi bên cạnh Lật Thành Bạc, khoảng nửa tiếng sau thì cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện phục hồi chức năng.
Lật Trình Tịnh tiễn mẹ về rồi mới về nhà, vừa vào cửa đã bật đèn phòng khách lên —— Ngu Dịch còn chưa về.
Cô kiểm tra điện thoại, nhưng anh cũng không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Cô khẽ thở dài trong lòng.
Suy cho cùng, Ngu Dịch là người thích náo nhiệt, còn cô lại là người thích ru rú trong nhà, tính cách khác biệt của hai người sẽ dần dần gây ra những mâu thuẫn trong cuộc sống.
Giống như việc anh không thể từ chối lời mời của bạn bè nên thường xuyên ra ngoài ăn uống, cũng giống như việc cô luôn từ chối cùng anh đến những bữa tiệc sinh nhật hay tiệc cưới.
Nhắc mới nhớ, họ đã bàn bạc trước khi cưới, sẽ không ép đối phương thay đổi vì mình.
Lật Trình Tịnh nghĩ như vậy, rất nhanh liền hiểu ra, dứt khoát pha cho mình một bình trà nóng, tìm một quyển sách đi ra ban công, vừa đọc sách vừa hóng gió đêm, chuyên chú vào tình tiết trong tiểu thuyết, không nghĩ đến chuyện khác nữa.
Ngu Dịch về đến nhà, ra ban công nhìn, phát hiện vợ đã ngủ say, cô ngủ rất yên tĩnh, hai tay đặt ở bụng dưới, anh cúi xuống nhìn, nghe nhịp thở đều đều của cô, không khỏi mỉm cười.
Anh không nỡ lòng quấy rầy cô, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn, để cho bản thân tỉnh táo lại, mãi cho đến khi gió đêm càng lúc càng lớn, sợ cô bị cảm lạnh nên anh đặt tay lên vai cô, thì thầm gọi tên cô.
Lật Trình Tịnh mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Dịch, không khỏi cười nói: "Anh về rồi."
"Ừ" Ánh mắt Ngu Dịch hơi giật mình, tựa hồ bị nụ cười của cô mê hoặc.
"Ngồi lâu, chân em có chút tê." Lật Trình Tịnh vừa nói vừa đặt sách lên bàn nhỏ, toan đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích, anh ôm em về phòng." Ngu Dịch vội vàng cúi người, một tay đặt lên lưng cô, một tay đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Lật Trình Tịnh vội vàng choàng tay qua cổ anh, cười nói: "Dạo này em nặng lắm đúng không?"
"Thật sao?" Ngu Dịch ôm vợ trong ngực, giễu cợt nói: "Cảm giác như đang ôm một đám mây vậy."
Lật Trình Tịnh: "..."
Anh thoả mãn bế vợ trong tay, cô cũng yên tĩnh nằm trong lồng ngực chồng.
Sau khi Lật Trình Tịnh ngủ say, Ngu Dịch đi rửa mặt, trở về phòng liền nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô, thấy cô đột nhiên mở mắt liền hôn lên trán cô, vươn tay ôm cô vào lòng.
Lật Trình Tịnh dán vào cánh tay anh, ngửi được hơi thở của anh, cảm thấy vô cùng thoải mái, vòng tay qua eo anh, thì thầm: "Em buồn ngủ quá, ngủ đi."
Ngu Dịch vốn định tối nay cùng cô bàn chút chuyện, nhưng thấy lúc này cô thật sự rất buồn ngủ, anh cũng không muốn quấy rầy cô, liền lặng lẽ làm gối ôm để cô thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy khuôn mặt say ngủ đoan trang xinh đẹp của cô, anh rốt cuộc không kìm lòng được, cúi người hôn vào má và môi cô.
...
Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái, hiệu quả công việc tự nhiên cũng cao hơn.
Buổi trưa khi ăn cơm ở căn tin, Như Như vô tình hỏi về tình hình của Lư Thiêm.
Nhắc đến Lư Thiêm, vẻ mặt Hình Tử Thuyên trở nên nghiêm túc, trầm tư một lúc mới nói: "Một bên mặt của anh ấy vẫn không cử động được, nói năng cũng trở nên khó khăn.
Bác sĩ nói hiện tại anh ấy chỉ có thể uống thuốc và tiếp tục theo dõi, hy vọng sẽ hồi phục càng sớm càng tốt."
Như Như lo lắng hỏi: "Bố mẹ anh ấy không trách chị nữa phải không?"
Hình Tử Thuyên giả vờ bình tĩnh: "Họ trách chị cũng là bình thường, con trai mình đang khoẻ mạnh, chỉ vì cãi cọ với chị mà thành ra thế này."
Điều cô không đề cập chính là, không chỉ cha mẹ của Lư Thiêm, mà thái độ của Lư Thiêm đối với cô rõ ràng cũng khác, anh trở nên cáu kỉnh, thường xuyên dùng nắm đấm mất kiểm soát đập vào lan can giường bệnh, rõ ràng là để trút giận, thật sự không ai có thể chấp nhận việc mình sẽ trở thành bệnh nhân cần được chăm sóc 24/24 khi còn rất trẻ.
Nghĩ đến đây, Hình Tử Thuyên đặt thìa trong tay xuống, chậm rãi lấy tay che mặt, nhẹ giọng nói: "Đều do tôi gây ra, nếu không anh ấy cũng không trở thành như bây giờ."
Lật Trình Tịnh cũng đặt đũa xuống, sắc mặt trở nên khó xử, nhưng cô biết lúc này có nói gì cũng vô ích nên không an ủi gì thêm.
Như Như quay sang, nghẹn ngào nói: "Chị đừng khóc" rồi vươn tay ôm lấy vai cô.
Hiếm có một buổi chiều y tá trưởng khoa cấp cứu mua tráng miệng đãi đồng nghiệp, khi Lật Trình Tịnh đang ăn thì có người chạy vào: "Chị Lật, bên ngoài có người tìm chị."
"Vâng" Lật Trình Tịnh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi, cô vừa băn khoăn không biết ai đến tìm mình vào lúc này, vừa tới cửa liền nghe thấy trong hành lang truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Vợ của Ngu Dịch, bên này."
Cô nhìn qua, thì ra là Hoắc Trạch Ngọc và Từ Hoặc Hủ.
Cặp đôi đang khoác tay nhau đứng ở góc hành lang, nhìn cô mỉm cười.
Lật Trình Tịnh vui vẻ bước tới, hỏi họ hôm nay sao lại đến bệnh viện.
Hoắc Trạch Ngọc thẳng thừng nói, mấy ngày trước cô cùng chồng đến bệnh viện khám sức khỏe, không lâu sau đã có kết quả, cả hai người đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là cô hơi thiếu máu và thân thể bị lạnh, cho nên hôm nay đến bốc thuốc Đông y điều dưỡng cơ thể.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lật Trình Tịnh đứng trò chuyện với họ một lúc.
Tuy nhiên, cô không ngờ lại nghe được từ họ, rằng Ngu Dịch lên kế hoạch lên tỉnh thành phát triển cơ sở kinh doanh.
"Cô còn chưa biết sao?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của, Từ Hoặc Hủ đoán giờ phút này cô mới biết.
Lật Trình Tịnh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Quả thật tôi không biết."
"Anh cũng đi cùng Ngu Dịch à?" Hoắc Trạch Ngọc vội nắm tay chồng hỏi.
"Anh còn có việc ở đây, sao có thể đi cùng anh ấy?"
Lật Trình Tịnh tâm tình phức tạp một hồi khi nghe thấy việc Ngu Dịch sẽ phải lên tỉnh thành ở một thời gian.
Như vậy mỗi ngày cô sẽ không được gặp anh.
Nghĩ đến đây, cô bỗng có chút mất mát.
"Đúng vậy, anh còn có công việc của mình, không nên đi theo anh ấy." Hoắc Trạch Ngọc tình, nói thêm: "Không sao, tôi tin Ngu Dịch sẽ chu toàn cho sự nghiệp và gia đình của mình."
Lật Trình Tịnh gật đầu, nhất thời không nói thêm lời nào.
Sau khi bọn họ rời đi, Lật Trình Tịnh đứng một mình trong hành lang, đầu óc mơ hồ, suy nghĩ không rõ ràng.
Cô nên làm thế nào bây giờ?
Đến giờ tan sở, Lật Trình Tịnh chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
"Mau lên xe." Ngu Dịch nhoài người ra ngoài cửa kính xe, cười gọi cô, "Anh đưa em đi ăn tối."
Lật Trình Tịnh thuận thế lên xe, thắt dây an toàn, vừa quay đầu liền