Một ngày mới bắt đầu, Huỳnh Đan uể oải bước xuống giường làm VSCN để đến công ty tập luyện chuẩn bị cho show diễn của Pink.
Đứng trước gương Huỳnh Đan chẳng thể soi được bản thân mình thế nào….Cô chẳng có tâm trạng gì cả….
Đêm qua Hà My không về nhà nên buổi sáng bác quản gia mà dì Nhược Lan gọi đến lo cho cô với Hà My trực tiếp đưa cô đến công ty.
Nhìn thấy Huỳnh Đan mang dáng vẻ thiếu sức sống, quản gia Hà lo lắng hỏi:
“Cô Đan làm sao thế? Chỗ nào không khoẻ hay sao? Để tôi đưa cô đến bệnh viện khám nhé!”
Huỳnh Đan lắc đầu đưa hai tay vỗ vỗ mặt rồi trả lời:
“Con không sao đâu bác ơi! Chắc hôm nay con không ăn sáng đâu, bác đưa con đến công ty luôn nhé!”
Hà quản gia thấy cô như vậy cũng không ép nữa, ông mở cửa cho cô lên xe rồi ngồi vào ghế lái lái đi.
Ông làm sao không hiểu mấy tiểu thư nhà mình chứ, nếu gặp phải chuyện không vui thì tâm trạng vô cùng nặng nề và cần yên tĩnh.
Vì vậy nên ông sẽ không nói quá nhiều để tránh phiền đến các cô.
Khi nào cần gì, muốn gì thì các cô sẽ chủ động nói với ông thôi.
*Giải trí Kim Tinh
Huỳnh Đan sau khi tạm biết Hà quản gia thì đi thẳng đến phòng tập dành cho những show diễn của công ty.
Lúc cô vào là thấy An Hy đang ngồi ở sofa nói chuyện với Jun (nhà thiết kế đồng thời là người sáng lập của nhãn hiệu thời trang Pink).
An Hy thấy cô lặp tức gọi đến:
“Tiểu Đan lại đây!”
Huỳnh Đan tiến đến ngồi cạnh An Hy rồi cất tiếng chào Jun, bộ dáng của cô vô cùng sầu não tựa đầu ra sau ghế.
An Hy với Jun nhìn nhau rồi nhìn qua cô gái đang u buồn kia.
Jun cất tiếng:
“Chắc để hai người nói chuyện nhé, tôi đi chuẩn bị một chút để có gì chiều còn chụp hình nữa.”
“Được cảm ơn anh nhé! Tí nữa lúc chúng tôi diễn tập anh nhớ xem kĩ rồi bố trí sao cho vừa ý nha.
Bộ siêu tập đẹp lắm, cảm ơn đã cho tôi một vé vinh dự để hợp tác cùng anh.”
An Hy nở nụ cười rạng rỡ nói với Jun.
Lúc nghe Huỳnh Đan nói qua cô đã thấy hào hứng rồi, hôm nay gặp được chính chủ còn thấy thích hơn nữa.
Quả là nhà thiết kế trẻ tài năng, một làn gió sẽ nối tiếp các nhà mốt hàng đầu phát triển ngành công nghiệp thời trang trong tương lai.
Khi Jun rời đi An Hy mới quay sang Huỳnh Đan đang để tâm hồn lơ lửng ở phương trời nào.
An Hy phải gọi mấy tiếng thì cô mới hoàn hồn về với chính chủ.
“Nhỏ này sáng sớm mà làm mặt như mấy sổ gạo vậy! Bộ hôm qua không ngủ được hay sao? Coi mặt mày đi, là đúng thiên thần dữ chưa?”
“Nay nhường mày đẹp một hôm đó!”
Huỳnh Đan thở dài mấy hơi rồi nói.
An Hy nghe thế bĩu môi đáp lại:
“Bổn cô nương ngày nào không đẹp.
Tao mà buồn thì da dẻ xấu lắm, vui lên đi nghĩ nhiều cái gì!”
Huỳnh Đan liên tục hít rồi thở hít rồi thở, cô liếc An Hy một cái sau đó trầm ngâm nhìn vào điện thoại trong tay….Vẫn là câu hỏi hôm qua, cô không biết có nên gọi điện thoại cho Hoàng Nguyên không? Anh có còn tức giận không? Anh đã hết khó chịu hay chưa?….Hàng loạt hàng loạt câu hỏi Huỳnh Đan muốn gọi để hỏi anh nhưng mà lại không đủ can đảm….Cô vẫn trách bản thân lắm….Không biết đối mặt với anh thế nào đây…!
An Hy nhíu mày nhìn cô lặp tức hai mắt sáng bừng lên, tay với lấy điện thoại trên bàn trà.
Cô mở khoá lướt lướt vài cái rồi kêu Huỳnh Đan:
“Mày coi cái này đi là hết buồn ngay nè.
Coi cái là tỉnh liền luôn đó bạn mình ơi!”
Huỳnh Đan mím môi nhăn mặt chẳng biết nhỏ bạn lại bày trò gì nhưng cô vẫn ghé sát An Hy xem điện thoại.
Lặp tức hai mắt to tròn sáng lên thật, miệng còn há nhỏ thể hiện sự kinh ngạc.
An Hy thấy biểu hiện của cô liền cười cười nói:
“Thấy chưa mình đã bảo bạn xem là tỉnh cái rụi mà!”
Huỳnh Đan run run cầm điện thoại của An Hy, hai mắt chằm chằm nhìn bức ảnh đang hiện trong đó.
Cô cất tiếng hỏi:
“Hoàng Nguyên anh ấy….anh ấy sao lại….”
An Hy đưa hai tay sang hai bên thể hiện sự không biết rồi nói:
“Tao cũng không rõ chỉ nghe Minh Huy nói là sáng các anh ấy đến trụ sở Hoàng Ưng để bàn chút việc thì thấy tay anh Hoàng Nguyên băng một cục ở cổ tay xuống mu bàn tay.
Như tấm hình đó, vải băng đỏ lờm nhìn tao còn sợ nữa là.
Mấy người anh Minh Huy cũng bó tay chấm com.
Nhưng các anh ấy có hỏi qua vài cận vệ thì hôm qua anh Hoàng Nguyên về liền nổi cơn giận dữ tột độ.
Anh ấy đập hết đồ vật ở thư phòng.
Bàn, ghế, sách, giấy rồi bình hoa các kiểu các kiểu ổng xử gọn hết, từng món từng món vỡ tung ra sàn.
Chưa kể đến bốn cận vệ thân cận của anh ấy đều bị ảnh đánh, ảnh vật cho la liệt.
May là vẫn còn lí trí để không đập bể mấy kho vũ khí với có cho người đưa bốn cận vệ đến bệnh viện khám chữa.”
Từng lời An Hy nói làm tim Huỳnh Đan đập trật mấy lần, cô không nghĩ anh giận đến vậy….Sự tội lỗi tràn ngập trong lòng khiến Huỳnh Đan chẳng thể giữ nổi hô hấp.
Cô hít sâu rồi thở ra mấy lần một cách nặng nề….Nguyên nhân khiến Hoàng Nguyên bị như vậy chắc chắn là cô rồi….Cô đâu ngờ mình có sức ảnh hưởng tới anh như vậy….
Nghĩ nghĩ một hồi Huỳnh Đan nói với An Hy:
“Chiều nay tập xong tao sẽ đi tìm anh ấy, có lẽ xin Jun cho về sớm.
Mày ở lại cùng Jun hướng dẫn thêm cho mọi người nhé.
Đợt này đa phần là người mẫu mới nên mày nhớ dạy họ kĩ năng khi diễn trên sân khấu nha”
An Hy nháy mắt thay cho câu đồng ý nhưng môi lại cười cười vô cùng tinh nghịch.
“Ghê quá nha, quan tâm dữ rồi đó bạn!”
“Thì…thì….bạn bè quan tâm nhau là đúng rồi còn gì.
Con nhỏ xà lơ, dậy đi vào tập nè.”
Huỳnh Đan bị An Hy nói thế liền tỏ ra mất