Hoàng Nguyên đánh với đám người đến sau một cách vô cùng mãnh liệt, tàn bạo.
Anh dường như trở thành quỷ Satan mà tàn sát.
Đám đàn em đến sau tuy nhiều nhưng cũng như đám trước nhưng vì đang bị thương nên lực đánh của anh có phần giảm nhẹ.
Hoàng Nguyên cố gắng cầm cự, dùng vũ khí bọn chúng mang theo để phòng vệ.
Máu cứ chảy ra càng nhiều, mặt anh đã trắng bệt, trán đổ đầy mồ hôi….
Lúc này một loạt tiếng động cơ kéo dài cả đường vang lên, Hoàng Nguyên lúc này mới thở hắt được một hơi.
Hai chiếc siêu xe dừng lại, bốn người đàn ông cùng lúc bước xuống, nét mặt lạnh nhạt, đôi mắt quét đến chỗ hỗn chiến rồi nhanh chóng đi đến.
Cả bốn lao vào bất ngờ đánh cho đám người kia lần lượt ngã nhào, Ken thì tiến đến hỗ trợ Hoàng Nguyên hạ gục tên đang đánh rồi dìu anh tới một góc để ngồi.
Ken đã nhìn thấy anh bị thương nên lo lắng hỏi:
“Lão đại, anh ổn không? Hay tôi đưa anh về trước tí nữa ba người kia về sau.”
Hoàng Nguyên lắc đầu, nhỏ giọng cất tiếng:
“Không sao, các cậu cứ tẫn hết bọn chúng sau đó mang về trụ sở.
Bây giờ cậu gửi tin nhắn cho lão Pirit bảo rằng chuẩn bị tinh thần trước, chuyện này tôi không bỏ qua.”
Vừa dứt lời anh đã thấy bóng dáng yêu kiều chạy nhanh về phía mình, miệng ánh lên nụ cười dịu dàng.
Huỳnh Đan nhận thấy có người tới hỗ trợ anh rồi mới dám xuống xe để xem anh thế nào.
Nhìn gương mặt trắng bệt mà lòng cô đau như cắt, nước mắt thoáng chốc đã rơi ra.
Hoàng Nguyên thấy cô như vậy trái tim như rót mật, anh đưa tay vuốt lọn tóc cô một cái, miệng thều thào:.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
“Sao lại khóc?”
Huỳnh Đan nấc lên đứ tay chạm vào gò má anh.
Giọng nói đầy lo lắng vang lên:
“Anh còn hỏi sao, bị thương thế này rồi….Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho anh hết mới khiến anh bị….”
“Tôi không sao! Ngoan, đừng khóc, tôi đau lòng!”
Hoàng Nguyên không muốn nghe thấy cô tự trách nên khi Huỳnh Đan chưa nói hết anh đã nói vào luôn.
Một màn này khiến Ken trố mắt ngây người.
Anh ta đưa mắt liếc qua Huỳnh Đan xong liếc nhìn Hoàng Nguyên mà lòng nao nao….Là sao nữa đây? Lão đại mấy hôm nay trốn việc là đi tìm cô gái xinh đẹp này hay sao? À mà khoan anh ta chợt nhận ra điều gì đó….
Hai mắt căng ra mở to, khuôn miệng hơi hé thể hiện sự kinh ngạc nhìn chằm chằm Huỳnh Đan.
Ken nhớ ra rồi, cô gái này là cái cô trong bức ảnh to treo trong phòng của lão đại ở trụ sở nè.
Bức ảnh đó ban đầu anh ta nhìn mà còn thấy sốc cơ vì quá đỗi quyến rũ và kiều diễm.
Hình ảnh cô gái mặc chiếc váy ngủ mỏng manh màu trắng nằm sấp, tóc đen xoăn xoả dài trên lên, hai mắt to long lanh, môi đỏ mọng trên bức ảnh, khung cảnh tràn ngập lông vũ đã khiến cho Ken hoài nghi về lão đại của mình……Từ lúc nào Hoàng Nguyên có sở thích kì lạ vậy trong khi anh cực kì không thích những gì liên quan đến phụ nữ……Hoá ra hôm nay anh ta được giải đáp rồi….
“Ken, đừng làm cô ấy sợ!”
Hoàng Nguyên cau mày nói với Ken, anh thực sự có chút bực bội khi anh ta cứ mãi nhìn thiên thần của anh như vậy.
Có thể đó là sự kinh ngạc nhưng kèm theo đó chính là sự chìm đắm.
Anh biết tiểu thiên thần của anh rất đẹp nhưng mà chỉ được là của anh, người khác nhìn thì nhìn nhưng cũng chẳng có được cô đâu.
Cô là của anh!
Huỳnh Đan lúc này mới chú ý đến Ken, cô gật đầu mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
“Xin chào, tôi là bạn của anh Hoàng Nguyên.
Thật ngại quá vì anh ấy đến xem tôi diễn nên mới gặp chuyện.”
Ken lắc đầu rồi lịch sự nói với cô:
“Tiểu thư đây đừng tự trách, lão đại cảm thấy quý cô nên mới đến tìm cô.
Chỉ là cái lũ không biết trời cao đất rộng này gây chuyện bất ngờ thôi.”
Hoàng Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Huỳnh Đan sau đó nhìn về phía Ken rồi quay lại nói với cô:
“Đây là Ken, ba người đang đánh nhau là Kin,Key và Kan.
Họ là bốn cận vệ thân cận của tôi.”
Huỳnh Đan gật đầu, gương mặt xinh đẹp vẫn không xê đi sự lo lắng mà quan sát nét mặt anh.
Bây giờ cô chẳng để tâm cái gì đâu, cô chỉ muốn xem vết thương của anh thôi.
Hoàng Nguyên cực kì thoả mãn vì cô chỉ quan tâm đ ến anh, đôi mắt khi nhìn Ken lại biến đổi như thường chứ không còn tia dịu dàng nữa.
Anh nói:
“Cô ấy là Huỳnh Đan, là người mẫu hàng đầu thuộc công ty giải trí Kim Tinh.
Cô ấy là người của tôi.
Nếu cô ấy cần mà không có tôi thì các cậu phải giúp đỡ.
Không được thái độ, không được khinh thường.
Phải đối xử thật tốt với cô ấy còn người khác thì miễn.
Rõ chưa?”
Ken nhướn nhướn mày nhịn cười gật gật đầu, trong lòng cũng vui lây cho lão đại nhà anh ta.
Cuối cùng thì lão đại cũng tìm được cô gái để anh có thể hạ mình rồi.
Anh ta mong là sau cùng lão đại có thể hái được trái ngọt với cô gái này.
Anh ta nhìn Huỳnh Đan cũng rất mến cô, trên người toàn đồ hiệu nhưng nhìn cô lo lắng cho lão đại lại lịch sự, nhỏ nhẹ mà Ken ưng ý hết mức.
Những cô gái khác chỉ vì lão đại của anh ta giàu có, hoàn hảo nên mới yêu mến thôi.
Còn cô gái này, mới gặp đã để lại ấn tượng tốt mà không có sự kênh kiệu, ngạo mạn vì được lão đại để mắt tới.
Một cô gái vô cùng vô cùng tốt!
Ba người kia đã giải quyết hết đám đàn em của tên Pirit, họ gọi người của Hoàng Ưng tới dọn dẹp hiện trường sau đó đi đến chỗ Hoàng Nguyên.
Ken giới thiệu Huỳnh Đan cho họ sau đó hai bên nói qua mấy câu ngắn gọn rồi các anh dìu Hoàng Nguyên lên xe.
Huỳnh Đan đi theo, cô ở phía sau ngồi cạnh anh, để anh tựa vào vai của