Hoàng Nguyên bị thương tầm hơn nửa tháng mới gọi là lành nhưng vết thương thì trong thời gian hồi phục.
Huỳnh Đan ở cạnh chăm sóc anh và không về biệt thự của mình.
Chuyện của hai người ngoài tứ cận vệ, ba mẹ anh với Hà My thì chưa ai biết kể cả ba mẹ cô luôn.
Mọi người cũng đã đến thăm Hoàng Nguyên, ai cũng mừng vì anh bình phục trở lại.
Hôm nay Hoàng Nguyên có việc nên từ sớm sau khi thức dậy chuẩn bị thức ăn sáng cho Huỳnh Đan thì đã lái xe đến trụ sở Hoàng Ưng.
Anh cử vài người làm ở Vũ Khúc gia đến để Huỳnh Đan cần gì thì có người giúp.
Cùng với đó là cử vài sát thủ canh gác từ xa xung quanh biệt thự vì anh biết cô không thích sự ngột ngạt, gò bó.
Huỳnh Đan sau một đêm ngon giấc cuối cùng cũng thức dậy.
Vì đêm qua Hoàng Nguyên có nói trước rằng sáng nay anh rời nhà có việc nên Huỳnh Đan không mấy ngạc nhiên khi thức dậy không thấy anh.
Vươn người, cô theo thói quen lấy điện thoại để trên tủ đầu giường xem giờ thì thấy có tờ giấy note với dòng chữ nắn nót.
Là Hoàng Nguyên nhắn cho cô dậy phải ăn sáng, anh đã nấu trước rồi.
Trái tim cô ngập tràn ngọt ngào cũng vì sự chăm lo này của anh dành cho mình.
Tinh thần cứ thế tốt lên, Huỳnh Đan vui vẻ đi vào phòng tắm làm VSCN rồi thay đồ xuống nhà ăn sáng.
Khi xuống đến nhà bếp Huỳnh Đan thấy có một người phụ nữ trung niên đang cặm cụi dọn dẹp gian bếp, ngoài phòng khách thì có người lau dọn.
Còn có ở vườn hoa cô nhìn thấy qua khung cửa sổ kính cũng có người đang chăm sóc, cắt tỉa.
Trong lòng thầm nghĩ chắc là Hoàng Nguyên nói họ đến rồi.
Kéo ghế ra ngồi, Huỳnh Đan giở lồng bàn thì thấy có một tô nui ngũ sắc với thịt bằm và cà rốt, trang trí đẹp mắt bằng một ít hành lá cùng ngò rí.
Tô nui rất nóng như vừa được hâm vậy….
“Thiếu phu nhân dậy rồi.
Thiếu gia từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô đó.
Tôi mới hâm nóng lại vì trước khi rời nhà thiếu gia có dặn tôi tầm giờ này có thể cô sẽ thức nên phải hâm nóng để cô ăn cho ngon.
Cậu ấy quả thật rất thương cô!”
Huỳnh Đan nghe tiếng nói thì ngẩng mặt lên.
Là người phụ nữ cô nhìn thấy khi vừa xuống bếp.
Một người có gương mặt hiền hậu và ôn hoà, dáng người cũng tầm mẹ chồng cô và độ tuổi thì cũng hao hao như vậy.
Đầu tiên là kính cẩn gật đầu với bà một cái, đôi môi ánh lên nụ cười nhẹ nhàng, cô nói:
“Vâng, anh ấy cứ sợ con thế này thế kia đấy dì tại con hơi yếu.
Mà dì ơi, dì là người ở Vũ Khúc gia đến đúng không hay là Nguyên thuê đến?”
Người phụ nữ giúp Huỳnh Đan lấy một ly nước đến sẵn sau đó đáp:
“Tôi là người làm của phu nhân, theo bà ấy từ lúc chưa gả cho lão gia và đến tận bây giờ.
Cô cứ gọi tôi như thiếu gia hay gọi là dì Phương là được nhé.”
Huỳnh Đan như đã hiểu, cô vui vẻ cùng dì Phương trò chuyện mấy câu cho đến lúc ăn xong.
Cô giúp dì Phương dọn dẹp sẵn tiện học mấy bí kíp nội trợ để mai sau còn về làm dâu.
Khi đã xong thì dì Phương cùng mấy người hầu ra về, căn nhà nhanh chóng còn mỗi Huỳnh Đan.
Cận vệ thì đã đi theo mấy người dì Phương về hết luôn vì cô nhắn cho Hoàng Nguyên rồi.
Cũng cuối tuần mà phải cho họ nghỉ ngơi nữa, canh gác thì ngày nào cũng canh.
Cô muốn nghỉ một chút sau khi ăn xong nên ra phòng khách bật tivi xem.
Huỳnh Đan coi say sưa bộ phim mình yêu thích mà không hay biết có người xuất hiện trong nhà.
Tiếng nói chua ngoa, lanh lảnh vang lên trong không gian phòng khách:
“Nè cô là ai vậy? Sao lại ở nhà hôn phu của tôi?”
Tiếng nói của người phụ nữ lớn đến độ âm thanh trong phim không thể lấn át được.
Vừa lớn vừa chua vừa điêu đã kéo Huỳnh Đan trở về thực tại.
Cô nhíu mày nhìn qua thì thấy một cô gái ăn mặc cực kì sexy.
Ồ, cũng là sexy mà nó ngộ lắm….Với một người mẫu đi đầu cho phong cách sexy và nóng bỏng hiện nay thì Huỳnh Đan không chấp nhận được set đồ trên cơ thể của người phụ nữ kia nhìn không thuận mắt tẹo nào luôn.
Cũng là đồ hiệu của các nhãn hàng lớn nhưng sao mà mặc phèn quá chời đất ơi.
Huỳnh Đan đã nghe thấy lời cô gái kia nói, lòng cô có phần nhộn nhạo nhưng cần phải hỏi cho rõ trước đã.
Nghĩ thế cô cất tiếng:
“Xin lỗi cô là ai vậy? Đến đây có gì không?
Cô gái “hứ” mội cái rồi mới trả lời:
“Nhà của hôn phu tôi thì tôi muốn vào lúc nào chẳng được? Hỏi làm gì?
“Hôn phu? Ai là hôn phu của cô?”
Huỳnh Đan khó chịu hỏi lại.
Người phụ nữ kia cũng chẳng để cô chờ lâu.
Tiếng nói điêu ngoa lần nữa vang lên:
“Tôi là Chloe, vị hôn thê của Hoàng Nguyên.
Cô là ai, sao lại ở đây?”
“Hôn thê?”
Huỳnh Đan kinh ngạc hỏi, đáy lòng cuộn cào gợn sóng……Chuyện này là thế nào nữa???
Chloe hất mặt nhìn Huỳnh Đan kênh kiệu cất tiếng:
“Cô là ai mau cút khỏi đây đi.
Nơi này là của chồng tôi và tôi.
Người ngoài thì mau biến đi.”
Huỳnh Đan chán ghét, đáy mắt ẩn hiện tia khó chịu.
Cô đứng lên một đường thẳng lướt qua Chloe để lại cái nhìn khinh bỉ rồi đi lên phòng.
Cô cần tịnh tâm để mỏ không hỗn.
Ngồi trên giường Huỳnh Đan không ngừng suy nghĩ.
Cô nghĩ theo hướng tích cực là Hoàng Nguyên không có gì với cô gái dưới nhà.
Nhưng cô chẳng thể bình tĩnh khi nghe người khác gọi anh là hôn phu……Huỳnh Đan hiện tại muốn cho Hoàng Nguyên tự nhận thức