Hoàng Nguyên từ trụ sở về biệt thự đã là bảy giờ tối, anh mang theo tâm tư nhớ nhung với cục cưng nhỏ, muốn lặp tức trở về ôm cô vào lòng hôn cho thoả nỗi nhớ.
Trên đường về anh còn mua cho Huỳnh Đan một combo gà rán cùng trà sữa ở chỗ mà cô hay uống nữa.
Bỏ cục cưng ở nhà từ sáng giờ rồi bây giờ phải bù lại mới được.
Khi vừa đặt chân vào nhà liền có một cảm giác lạ dâng lên trong lòng Hoàng Nguyên.
Đôi con ngươi nhíu lại, đáy lòng bỗng dâng lên gợn sóng……
Phòng khách tối om, trên bàn bày bừa vô số túi đựng thức ăn, đựng đồ.
Trên sofa hình như có người nằm……Và anh chắc đó không phải Đan nhi của anh.
Đi đến hộp công tắc ngay cửa ra vào, anh chạm vân tay lên mặt cảm ứng lặp tức phòng khách sáng đèn.
Vị khách bí ẩn kia cũng lộ mặt.
Hoàng Nguyên híp mắt nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên sofa, anh chẳng kiêng nể gì mà kéo tay cô ta rời khỏi ghế rớt xuống sàn.
Chloe đang ngủ bị tác động như thế liền tỉnh giấc.
Cô ta dụi mắt nhìn thấy Hoàng Nguyên thì như thấy vàng, hớn hở đứng dậy.
Bộ dáng thân thiết ôm lấy cánh tay Hoàng Nguyên, giọng nói dẻo dẹo vang lên:
“Anh yêu anh về rồi, em chờ anh sáng giờ.
À, anh tìm ở đâu con nhỏ người hầu trông quê mùa thế.
Bảm chất hèn hạ mà muốn trở nên xinh đẹp để quyến rũ anh.
Em đã đuổi nó đi rồi…”
Hơi thở Hoàng Nguyên nặng nề, anh vung tay đẩy Chloe xuống sàn rồi gằn giọng:
“Ai cho cô đến đây? Người của tôi đến lượt cô đuổi đi hay sao? Cô đừng quên ba cô đang đắc tội với tôi.
Chuyện này chắc hẳn cô cũng biết mà đúng không? Bây giờ tôi lặp tức giết cô thì xem như lão già kia không còn tội lỗi gì với tôi nữa.”
Chloe biến sắc, cô ta toan đứng dậy ép sát cơ thể như muốn dính lên người Hoàng Nguyên, bàn tay lướt từ yết hầu anh đi xuống ngực.
Đôi môi đỏ thẫm cong lên sau đó cất tiếng:
“Anh làm gì mà nóng thế, chúng ta còn cả đêm mà….Lần này em về đây để cùng anh yêu đương…Em yêu anh nhiều lắm đó, anh cứ không để ý đến em sẽ buồn….”
Khoé môi bạc mỏng nhếch lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng khiến Chloe hơi hoảng nhưng cô ta vẫn cứ bám chặt lấy Hoàng Nguyên, cặp ngực căng tròn bị bó trong chiếc đầm body cọ cọ lên cơ ngực rắn chắc.
Mà anh đương nhiên chẳng có gì gọi là động dục.
Cánh tay đưa lên vòng eo mỏng manh siết chặt làm Chloe phải bật lên một tiếng rít, mặt mày nhăn nhó khó chịu.
Hoàng Nguyên cất giọng trầm thấp:
“Cô muốn yêu thì đi mà yêu người khác, tôi không có nhu cầu.
Với lại tôi cũng đã có vợ rồi, cô hoặc là tự trọng mà cút khỏi đây, hoặc là chính tôi bắn nát sọ cô.
Nên nhớ rằng tôi vô cùng căm ghét lão già Pirit ba của cô, nếu cô cứ làm loạn thì đừng trách tôi vì sao ba cô chết mà không thể tìm được chứng cứ.”
“Anh cũng đừng quên em đã cứu anh một mạng khi bị truy sát…”
Chloe không tỏ ra quá sợ hãi mà còn đắc ý đáp trả lại anh.
Nhưng có lẽ là hơi sớm vì cái cô nhận được lại là nụ cười vô cùng lạnh lẽo của Hoàng Nguyên.
Chỉ là một cái nhếch môi ánh lên ý cười nhưng lại làm cho Chloe tưởng như gặp được quỷ……
“Cô quên rằng tôi là ai rồi à? Muốn chèo lái cả một tổ chức sát thủ lớn mạnh như Hoàng Ưng thì tôi phải đánh đổi rất nhiều.
Tính mạng này của tôi cũng đã xém mất đi vô số lần….Cô nghĩ xem, sau những lần xém chết ấy tôi sẽ để yên sao? Hoàng Nguyên tôi không làm thì thôi đã làm là phải làm cho đến cùng.
Nói cho cô biết, những kẻ cố tình hại tôi tôi đã tính với chúng cả vốn lẫn lãi.
Vậy thì thưa cô Chloe, cô nghĩ xem tôi sẽ làm gì với cô và ba cô? Cô nghĩ việc cả hai người lập mưu truy sát tôi sẽ không bao giờ bị phanh phui sao? Cô nghĩ tôi hồ đồ đến mức không nghĩ gì khi cô cứu tôi sao? Ba của cô chẳng bao giờ dám để con gái cưng của ông ta nhúng tay vào việc giết tôi vì sợ cô liên luỵ……Chẳng dễ dàng gì Pirit cho cô cứu tôi, lão mong tôi chết từng ngày kia kìa đừng nói đến cứu mạng……Vở kịch hèn hạ đó của hai người rất tiếc đã bị tôi nắm hết rồi….”
Hoàng Nguyên từ tốn nói ra từng câu từng chữ nhưng ý nghĩa thì vô cùng sắc bén.
Anh nhìn Chloe với đôi mắt ngập tràn khinh bỉ.
Chloe hoang mang nhưng cô ta vẫn ngoan cố bám rít trên người Hoàng Nguyên như bạch tuột đồng thời bày ra bộ dáng quyến rũ mà nói:
“Anh đừng giận, em yêu anh cho nên mới nhờ ba bày kế….Không ngờ ông ấy……”
Tư thế cả hai vô cùng ám muội nếu không nhìn rõ sẽ nghĩ hai người đang thân mật….Và điều này đã đến khi Huỳnh Đan đi vào….
“Em cứ chờ xem anh về không thấy em thì sẽ gọi….Xem ra em nghĩ nhiều rồi….Nguyên, chúng ta tạm thời đừng liên lạc, em muốn yên tĩnh.”
Giọng Huỳnh Đan cất lên khiến Hoàng Nguyên quay đầu.
Anh nhìn thấy cô đang căng mắt nhìn mình, trong con ngươi to tròn, đen láy thoáng lên tia thất vọng……Vội đẩy Chloe ngã xuống sàn, anh đuổi theo Huỳnh Đan ôm cô lại trong lòng.
Ở bên vành tai trắng nõn khẽ nói:.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Đừng tức giận, chờ một chút anh sẽ giải thích cho em được không? Mọi chuyện không như em nghĩ đâu”
Huỳnh Đan cố gắng để bản thân không suy nghĩ lung tung vì như thế rất trẻ con.
Nhưng trên áo anh đã bị thay thế bời hương nước hoa nồng nặc khác, mùi hương cô thích chẳng còn nữa….Điều này chứng tỏ anh cùng Chloe đã ở trong tư thế mờ ám kia rất lâu……Biết rằng không thể để cảm xúc lấn át lí trí nhưng hiện tại cô rất khó chịu….Không biết anh định làm gì nhưng thân mật cùng người phụ nữ khác thì cô không chấp nhận được……
Cố gắng đẩy Hoàng Nguyên ra, Huỳnh Đan cắn chặt môi nhìn anh.
Hai mắt long lanh nước như uỷ