Huỳnh Đan và Hoàng Nguyên đã về đến biệt thự.
Hà My đưa cô về thì được Hoàng Nguyên cử hai vệ sĩ đi theo phía sau cô ấy để đảm bảo an toàn.
Vừa vào tới phòng ngủ, Hoàng Nguyên đã kéo tay Huỳnh Đan đi đến gian thay quần áo.
Anh từ bàn trang điểm lấy ra một hộp quà to màu đỏ có thiết kế giáng sinh đưa cho cô.
Ánh mắt cưng chiều chờ đợi cô mở hộp quà ra.
Huỳnh Đan đưa mắt nhìn rồi nhận lấy từ từ mở ra, tức khắc sự kinh ngạc bất ngờ hiện lên trên gương mặt xinh đẹp.
Bên trong hộp quà có một mô hình búp bê thuỷ tinh đính pha lê.
Đó là mô hình búp bê mặc đầm trắng đứng giữa rừng hoa tử đằng.
Thiết kế nạm khắc tinh xảo làm tăng giá trị của món đồ chơi trưng bày và cũng từ tấm lòng của người tặng.
Huỳnh Đan mê mẩn ngắm nhìn một lúc rồi đặt xuống bàn sau đó lại lấy ra chiếc hộp vuông bằng nhung và mở.
Bên trong là bộ trang sức kim cương vô cùng đắt tiền, thiết kế chính là lấy từ hình ảnh hoa tử đằng trắng.
Lần nữa nhìn ngắm thật kĩ Huỳh Đan để xuống bàn.
Cô từ trong hộp qua lấy ra một chiếc váy bằng lụa cao cấp phối voan trễ vai kiểu công chúa cùng một đôi giày khảm kim cương.
Tới đây vẫn chưa hết khi còn có một chiếc vương miện cũng được đính kim cương thiết kế tinh xảo, nữ tính và ở phần ba đỉnh của vương miện có gắn đá shapphire tím càng làm tăng giá trị của vương miệng.
Còn có một bó hoa tử đằng nhỏ cũng làm từ kim cương trắng và đá shapphire tím được gói tỉ mỉ, đẹp mắt.
Đáy lòng Huỳnh Đan dâng lên cảm động, trái tim run lên từng nhịp.
Từ lúc yêu nhau Hoàng Nguyên đã tặng cho cô rất nhiều quà đắt tiền, đồ chơi, đồ mặc, đồ dùng anh đều chọn loại tốt nhất hoặc có giới hạn tặng cho cô.
Không phải cứ đắt tiền thì cô thích nhưng Hoàng Nguyên rất biết chọn lọc và mua cho cô.
Anh luôn tìm hiểu và lắng nghe rồi thực hiện khiến cô cảm giác như chính mình là cả thế giới của anh vậy.
Dù rằng yêu nhiều nhưng cô vẫn cố giữ cho mình một sự tỉnh táo nhất định để kịp thức tỉnh……Cô vẫn còn chút gì đó gọi là sợ hãi, sợ phải rời xa người đàn ông này.
Anh càng đối tốt càng yêu cô thì cô như ở một hố sâu của vực thẳm tình yêu vậy….Cô sợ anh sẽ suy nghĩ lại….
Món quà hôm nay Hoàng Nguyên tặng cho có lẽ là độc nhất vô nhị rồi vì cô đã từng thấy bản vẽ mô hình búp bê trong thư phòng của anh……Không ngờ anh đã hoá nó thành vật thật….Anh biết cô thích búp bê nên chuẩn bị cả một phòng trưng bày, lâu lâu lại tìm mua cho cô vài mẫu phải nói là hàng hiếm về cho cô trưng rồi sống ảo.
Anh biết cô thích hoa tử đằng nên đã cho trồng hết cả vườn duy nhất một loài hoa này và đích thân chỉ đạo người chăm sóc và theo dõi.
Chính anh cũng tự tìm một chậu bonsai tử đằng tím đặt ở thư phòng ngày ngày cẩn thận tưới nước, săn sóc.
Cô nhớ anh nói đó là cô, là bông hoa tử đằng xinh đẹp nhất của anh nên anh phải tỉ mỉ, yêu thương chăm lo để nó luôn rực rỡ, tươi tắn….Còn có việc tặng cho cô nước hoa này, nói với mẹ chồng cô là nhà điều chế hương liệu làm riêng cho cô tận mấy loại hương theo yêu cầu cô muốn.
Tận tâm lắng nghe mong muốn của cô, chỉ đạo trang hoàng lại biệt thự theo ý cô mà không một lời than phiền……Tất cả tất cả những điều này khiến cho Huỳnh Đan vô cùng cảm động và yêu anh nhiều hơn biết bao.
Cô có tài cán gì mà Hoàng Nguyên lại hi sinh và bao dung nhiều như thế…
Vành mắt Huỳnh Đan đỏ ửng, cô nghẹn ngào nấc lên ôm chầm lấy người đàn ông trước mắt rồi khẽ cất tiếng:
“Anh cần gì phải tốn tiền thế, cho em một bữa ăn hoặc đi chơi hay tặng hoa là được rồi.
Không đáng….”
“Suỵt”
Hoàng Nguyệt “suỵt” một tiếng, ngón tay để lên đôi môi đỏ mọng.
Đôi con ngươi đen láy thâm tình quét qua gương mặt yêu kiều.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, anh nói:
“Không cho em sợ hãi, không cho phép không nhận.
Anh muốn em phải luôn luôn rạng rỡ và xinh đẹp, chuyện khác không cần nghĩ đến đâu.
Em là tiểu thiên thần của anh cho nên anh có trách nhiệm phải yêu thương em và bảo vệ em thật nhiều.
Anh biết em nghĩ gì nhưng mà có anh ở đây.
Chuyện chúng ta thì chúng ta làm chủ và quyết định, người ngoài nói gì kệ họ.
Bất quá anh thủ tiêu thôi.
Cục cưng à, em vui vẻ ở cạnh anh mỗi ngày là được rồi.
Quà đó anh tặng em có thích khôg?”
Huỳnh Đan nước mắt tuôn rơi, niềm hạnh phúc dâng trong đáy lòng.
Giọng nói nghẹn ngào cất lên:
“Em thích lắm, rất đẹp.
Nguyên cảm ơn anh!”
“Thích là được rồi! Cục cưng, giáng sinh an lành”
Giọng nói nam tianh thì thầm, hơi thở ấm nóng vây lấy khuôn mặt cô.
Huỳnh Đan ngượng ngùng hơi tránh đi rồi đáp:.
ngôn tình hoàn
“Giáng sinh an lành, Nguyên.”
Sự e lệ, yêu kiều đã lay động trái tim Hoàng Nguyên, anh nhịn không được mà cúi đầu chớp lấy đôi môi đỏ mọng và hôn.
Anh nhẹ nhàng day dưa hai cánh môi mỏng manh, chiếc lưỡi thon dài quấn lấy cái lưỡi định hương cùng hoà đổi mật ngọt.
Huỳnh Đan bắt đầu mê loạn, hai tay vòng chặt cổ anh, chân nhón lên để nụ hôn được sâu hơn.
Cho đến khi cả cơ thể đã ngã lên mặt phẳng êm ái thì Huỳnh Đan mới mơ màng lâng lâng ngắm nhìn