Sáng nay công ty Yamamoto diễn ra cuộc họp cổ đông vô cùng quan trọng.
Nhất là để dàn xếp nội bộ, người nào muốn đi thì đi không thì tiếp tục đầu tư và làm việc cho Yamamoto.
Hai là công bố chủ nhân mới của công ty, người đã bỏ một số tiền lớn bù vào khoảng lỗ nặng và mua đứt cả Yamamoto.
Phòng họp với những cổ đông nghiêm chỉnh ngồi dọc hai bên ghế từ đầu đến cuối dãy bàn họp lớn và dài.
Ở đỉnh đầu giữa hai bên là ông ngoại của Huỳnh Đan, bên trái của ông là ba cô và bên phải của ông là mẹ cô.
Bên hàng ghế trái tại ba ghế đầu là gia đình của dì út còn bên hàng ghế trái ở hai ghế đầu là cậu và mợ cả của cô.
Đến giờ, thư ký của của mẹ cô đưa cho mỗi một người một bản báo cáo.
Bà nhìn một loạt rồi cất tiếng:
“Việc chuyển nhượng công ty chúng tôi đã bàn xong, hôm nay chỉ cần ký giấy để chứng minh nữa là hoàn tất.
Tôi muốn hỏi ý kiến các vị một chút về vấn đề đầu tư vào Yamamoto.
Vì tôi biết từ lúc xảy ra chuyện thì có nhiều cổ đông đã muốn rút nhưng vì nể ba tôi cho nên chấp nhận ở lại đây dù bị lỗ.
Tôi biết các người khó chịu lắm vì thế hôm nay tôi sẽ thanh toán hết và giải quyết cho từng người một.”
Phong thái nói chuyện vô cùng nghiêm túc khiến nhị phu nhân càng tỏ ra cao quý và chuyên nghiệp biết bao.
Nhị gia ngồi ở kia cũng phải phục vợ luôn.
Ông nghiêng đầu từ sau nhìn qua bà thì bắt gặp vợ cũng đang nhìn mình thế là nở nụ cười.
Nhị gia sau khi trao đổi ánh mắt với vợ xong thì trở về trang thái ban đầu.
Ông cũng quét mắt hết một lần từ trên xuống dưới rồi nói:
“Hôm nay Yamamoto đổi chủ cũng có nghĩa là mọi thứ trong công ty sẽ bị điều phối theo ý của nhà đầu tư mới.
Mọi người cứ nghĩ cho kĩ đi vì Yamamoto từ trước đến giờ sẽ không ép bất kì người nào hết.
Các người ở lại là vì tình nghĩa với ba vợ tôi chứ thật ra đâu còn mặn mà gì với Yamamoto nữa.
Yên tâm, chủ đầu tư này là người trẻ và rất tài giỏi nên việc chiêu mộ các chủ đầu tư khác cũng chẳng phải việc khó.
Người ta lại còn mang tiếng trên thương trường đất Mỹ nữa.
Việc tìm nhà đầu tư nước ngoài vì thế cũng chẳng khó mấy.
Nên là ai không bằng lòng thì đi còn không thì tiếp tục đồng hành cùng Yamoto chúng tôi.”
Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng thành ý thì quá rõ ràng cho những cổ đông có mặt tại đó.
Chẳng phải vì tìm được nhà đầu tư tốt nên lên mặt mà là vì trong đó có vài người từ lâu muốn lật đổ Yamamoto, họ cũng là phe cánh của anh vợ ông cho nên tiễn được chúng đi thì khoẻ.
Con rể tài giỏi vậy ông tin sẽ đưa Yamamoto tìm lại chính hào quang rực rỡ của mình.
Ông ngoại Huỳnh Đan không nói nhưng ánh mắt lại quét qua từng người một sau đó cất tiếng:
“Có ai ý kiến gì không? Nếu muốn rút thì cứ việc không cần lấy cớ vì tôi từng giúp đỡ gia đình các người để ở lại đâu.
Cái đổ nát thì vứt để đi tìm cái nguyên vẹn là đúng đắn.
Mạnh dạn đi, tôi bây giờ cũng ở tuổi xế chiều rồi cũng chẳng giúp các người chuyện gì được nữa đâu.
Yên tâm, thâm giao giữa chúng ta vẫn tốt đẹp.”
Mọi cổ đông bắt đầu bàn tán xôn xao riêng gia tộc Yamamoto lại ngồi yên mà quan sát.
Cậu cả khều tay ông ngoại khẽ nói:
“Ba à, lát nữa sẽ có chia số cổ phần của ba đúng không? Con là con trai trưởng thì ba biết nên làm gì rồi đó.”
Ánh mắt sắc lẹm của ông ngoại liếc nhìn cậu cả và mợ cả rồi trả lời:
“Nếu như anh không làm ra chuyện tày trời thì tôi có ở đây để nói ra những lời có lỗi với gia tộc hay không? Cơ nghiệp của tôi nối dõi gia tộc dựng nên bao nhiêu năm chỉ vì tham vọng và ích kỉ của anh mà đổ nát.
Bây giờ anh ở đây lên tiếng đòi chia cổ phần sao? Nực cười! Tôi nói cho anh biết, ông già này tuy lớn tuổi nhưng không lú đâu.
Đừng tưởng tôi không biết anh đang