Trong phòng họp hiện tại chỉ còn Hoàng Nguyên và gia đình Huỳnh Đan.
Không gian lại lần nữa trầm lắng, mắt đối mắt, người ngồi im.
Shin thấy tình hình có vẻ hơi căng cho nên cất tiếng.
Cậu sử dụng tiếng Việt để mở lời trò chuyện với Hoàng Nguyên:
“Anh rể, em có thể gọi anh như thế không?”
Hoàng Nguyên dời mắt nhìn cậu sau đó gật đầu, môi còn nhoẻn lên vô cùng vinh hạnh.
Anh nói:
“Nghe danh cậu út Yamamoto đã lâu, tôi rất hân hạnh trở thành một thành viên trong gia tộc vĩ đại của cậu.”
Một câu nói nhưng chất giọng lúc nhẹ rồi lại trầm xuống khiến mọi người khó khăn thở ra một tiếng.
Shin đáp:
“Anh nói quá lời rồi, bây giờ Yamamoto một phần đã nằm trong tay anh.
Thời huy hoàng đỉnh cao đã dần mất đi….”
“Không cần nói thế, tôi chỉ là mua lại công ty nhưng mọi quyền hành đều để cho mọi người như cũ.
Xem như đó là một phần lễ hỏi để có thể bày tỏ thành ý với gia đình mình trước khi Đan nhi trở thành vợ của tôi.
Yamamoto vẫn là gia tộc vĩ đại, chỉ cần thay đổi một số suy nghĩ và nguyên tắc nữa là được.
Hãy sống như chị của cậu vậy, hoà nhập với hiện tại nhưng vẫn thờ kính với tổ tiên dòng tộc.
Cô ấy không sai, chỉ là do mọi người đặt quá nặng vấn đề giữ gìn tôn ti gia tộc cho nên mới khiến Yamamoto tuột dốc cả trong gia đình và thương trường.”
Lời Hoàng Nguyên nói ra khiến cho gia đình Huỳnh Đan rơi vào trầm ngâm.
Mỗi người một suy nghĩ nhưng riêng ông ngoại cô hình như đã rõ được sự mơ hồ mà ông từng bác bỏ bấy lâu nay……
Ông lão hít sâu một hơi sau đó quay sang phía Hoàng Nguyên và Huỳnh Đan.
Ông khẽ cất tiếng:
“Con rất thông minh và tài giỏi, trong suốt cuộc đời của ta chỉ biết làm mọi cách để giữ vững vị thế của gia tộc này.
Một người như ta lần đầu tiên biết được hào quang của một người thật sự mạnh mẽ để có thể kham hết tất thảy mọi việc của gia tộc mình.
Đó là con, con khiến cho ta ngưỡng mộ về tài trí và nhân cách.
Nhìn con và cháu gái ta yêu thương nhau và qua những lời con đã nói thì ta nhận ra đã đến lúc nên thay đổi Yamamoto theo hướng mới hơn……Có lẽ ta già nên cổ hủ nhưng cháu gái ta thì không….Nó thật sự khác biệt ba đứa còn lại khi không theo một nguyên tắc nào trong gia tộc, luôn cố gắng để chúng ta hiểu rằng thế giới ngoài kia vẫn còn vô vàn những điều thú vị để khám phá……Là ta đã bác bỏ, là ta không biết nhìn xa……Thật ra Huỳnh Đan nói đúng, muốn Yamamoto vững mạnh thì phải bắt kịp xu hướng hiện tại, lưu giữ những điều cũ nhưng phải biết thời thế….Kể cả Shin cũng nhiều lần nói với ta nhưng ta lại bác bỏ……Có lẽ con chính là người đã thức tỉnh ta rồi……Ta thực sự rất mừng vì Yamamoto có một người con rể như con và mừng cho cháu gái ta đã cố gắng vượt qua mọi sự ép buộc của mẹ nó để chờ được con đến bên cạnh……”
Hoàng Nguyên một tay ôm lấy Huỳnh Đan, một tay với ra cầm lấy bàn tay già nua.
Anh mỉm cười hiền dịu, cúi đầu cung kính rồi đáp:
“Thật ra con đã từng nghĩ về ông không hay nhưng khi nghe được ba vợ kể lại quá trình ông gầy dựng sự nghiệp thì con đã nghĩ khác.
Cuộc đời ông trung thành, kính hiếu với gia tộc cho nên mới cố gắng tạo khuôn ép để bản thân không sa lầy.
Điều đó theo ông và ông truyền lại cho thế hệ sau.
Con biết vì con cũng là người đứng đầu một gia tộc hùng mạnh.
Những cái gì giúp giữ vững gia tộc thì ta vẫn tin có thể dùng để duy trì ở hiện tại.
Nhưng thời thế đã khác, nó không theo quỹ đạo nào cả, muốn như thời tổ tiên thì rất khó phát triển.
Vì vậy con đã dùng những nguyên tắc cũ sau đó đổi mới và biến đổi để kịp với thời đại.
Con nghĩ ông cũng muốn nhưng vẫn chưa biết đi thế nào vì bản chất đã vốn quen với truyền thống cội nguồn.”
Ngừng một chút anh nói tiếp:
“Cho nên ông mới lấy nó ép luôn những sự suy nghĩ khác xa hơn.
Đan nhi không giỏi về kinh doanh nhưng lối suy nghĩ thì phải nói chẳng thua một ai cả.
Cô ấy biết cách làm thế nào để hoà mình vào xu hướng của hiện tại và luôn thay đổi bản thân cho phù hợp thời thế.
Trong kinh doanh cũng vậy, thương trường như chiến trường, biết nắm bắt và chuyển đổi kịp thời thì sẽ không bao giờ bị bỏ lại phía sau.
Có những điều Đan nhi kể lại với con con thấy cũng đúng nhưng ông lại bỏ qua thì theo con ông nên cân nhắc từ bây giờ.
Cô ấy cũng là một thành viên trong gia tộc và ý thức được trách nhiệm của bản thân cho nên luôn muốn mang lại điều tốt nhất để giữ vững vị thế gia tộc mình.
Đây là điều hiển nhiên đấy ông và con tin mọi người ở đây cũng đã từng nghĩ đến điều đó.”
Từng lời Hoàng Nguyên nói ra khiến ai cũng hiện lên vẻ thán phục và biết ơn nhưng riêng cậu mợ cả thì đang bức rứt, khó chịu.
Họ đang mong chờ một điều khác chứ không phải viễn cảnh thấu hiểu gia đình.
Ông ngoại bật cười đưa tay vuốt bộ râu dài bạc phơ rồi nói:
“Hay, hay lắm.
Quả nhiên