Ba mẹ Hoàng Nguyên đến Nhật vào đầu giờ chiều và được đích thân ông ngoại cùng nhị gia và nhị phu nhân đi với Hoàng Nguyên và Huỳnh Đan đến đón về Yamamoto.
Hiện tại mọi người đang có mặt ở phòng khách để uống trà và trò chuyện.
Ba của Hoàng Nguyên cung kính mang quà đến biếu cho ông ngoại Huỳnh Đan:
“Con không biết bác thích gì nên chọn mua cho bác thực phẩm chức năng dinh dưỡng của người lớn tuổi và vài chiếc áo ấm.
Con nghe con dâu nói ở Nhật trời sắp lạnh rồi nên vợ chồng con mua tặng bác.
Mong rằng bác sẽ thích!”
Ông ngoại mỉm cười hiền hậu gật đầu nhận lấy rồi đáp:
“Khách sáo quá rồi chỉ sợ chúng ta không đón tiếp chu đáo sẽ khiến hai con phật lòng.
Món quà rất ý nghĩa ta sẽ mặc áo ấm khi trời trở lạnh và sẽ dùng thực phẩm chức năng mỗi ngày.
Cảm ơn nhé!”
Nói rồi hai gia đình bắt đầu vào việc bàn bạc hôn sự cho Hoàng Nguyên và Huỳnh Đan lần cuối sau đó là dùng bữa tối.
Huỳnh Đan cực kì chu đáo thể hiện những kỹ năng nữ công gia chánh mình được dạy bảo để chăm lo chu đáo cho ba mẹ chồng.
Cũng đã quen biết nhau rồi nên bây giờ cô không còn ngại nữa.
Sau khi dùng bữa tối và tắm rửa sạch sẽ, hai gia đình lại đến nhà chòi trong vườn ngồi thưởng trà ăn bánh.
Còn có Shin và Yuko cùng gia đình dì út mới sang để gặp mặt ba mẹ Hoàng Nguyên cũng như góp vui thêm không khí.
Riêng vợ chồng cậu mợ cả thì đã đi đâu từ sớm, Yuka cũng chẳng thấy đâu.
Ông ngoại do lớn tuổi nên cần nghỉ ngơi vì vậy đã về phòng của mình rồi.
Nhị phu nhân nhìn qua mẹ Hoàng Nguyên, bà mỉm cười và nhẹ nhàng cất tiếng:
“Tiểu Đan nó còn nhỏ quá mai mốt gả cho Hoàng Nguyên thì phiền anh chị ngó ngàng dạy bảo nó giúp vợ chồng tôi.
Tính tình thì cứng đầu bướng bỉnh lắm nhưng được cái học hỏi rất nhanh.
Chị cứ dạy nó nhiều vào, la mắng thoải mái để nó trưởng thành lên nha chị.
Tôi cũng thật ngại quá khi mà buộc gia đình mình phải chấp nhận con gái tôi làm nghề nhạy cảm như vậy….Vũ Khúc gia là gia tộc lớn có tiếng tăm lẫy lừng nên việc chấp nhận cô con dâu như Tiểu Đan có lẽ hai người đã đắn đo rất nhiều.
Lần nữa tôi cảm ơn anh chị và con rể đã chấp nhận và yêu thương con bé Tiểu Đan.”
Mẹ Hoàng Nguyên nghe nhị phu nhân nói vậy liền nhoẻn miệng cười tươi.
Bà nâng cánh tay vuốt nhẹ một cái lên mái tóc nâu mềm mại sau đó đáp:
“Con dâu đáng yêu ngoan ngoãn thế này tôi đi đâu tìm được đây.
May là con bé đã chấp nhận gánh vác cuộc đời Hoàng Nguyên rồi nếu không thằng con tôi nó ế luôn đó.
Chị yên tâm đi gia đình tôi thoáng lắm không có mấy cái suy nghĩ như ngày xưa đâu.
Người mẫu thì sao chứ, ăn cũng ăn trên tiền mình làm nghề kiếm được chứ đâu có xin của ai.
Chưa kể Tiểu Đan quá đỗi xinh đẹp không làm người mẫu thì uổng lắm.
Con bé giống như người thực hiện ước mơ của tôi khi còn trẻ vậy đó.
Nhưng ngày xưa ba mẹ gắt hơn bây giờ nhiều nên người mẫu với họ vẫn còn là một nghề không mấy tốt đẹp.
Yên tâm nhé, chúng tôi coi Tiểu Đan như con gái của mình vậy nên con bé muốn làm gì chúng tôi sẽ ủng hộ hết mình.
Kẻ nào ý kiến cứ việc đến gặp tôi sẽ lí giải.”
“Con cảm ơn mẹ”
Huỳnh Đan xúc động khi được nghe những lời yêu thương từ mẹ chồng dành cho mình.
Cô thật sự rất thương bà chẳng thua thương mẹ ruột mình bao nhiêu cả.
Có được người mẹ chồng tâm lí thế này Huỳnh Đan chẳng muốn ước vọng thêm gì nữa.
Cô chỉ mong mình mỗi ngày cố gắng làm việc và học hỏi thêm từ ông xã đại nhân về kỹ năng kinh doanh để phụ giúp chồng nếu cần thiết.
Có thế thì ba mẹ hai bên sẽ được yên lòng về cô hơn.
Rồi mọi người tiếp tục vui vẻ trò chuyện, đột nhiên Shin hỏi:
“Ủa cậu mợ cả và Yuka đi đâu từ sáng rồi nhỉ?
“Chắc lại đi tính kế gì nữa rồi đó.
Kệ đi con trai thiếu thì mình lại vui mà.
Cái ngữ đó làm gì cũng thấy phiền.”
Dì út thư thả ăn trái cây, vừa ăn vừa nói chuyện với con trai.
Yuko thì cũng không biết.
Dù sao cũng chỉ là con nuôi, người ta có bí mật thì cô đâu được biết.
Mặc kệ vậy, cô cũng chẳng thiết tha gì.
Yuko chỉ có một mong ước rằng có thể sống hạnh phúc đến suốt đời với người mình