Huỳnh Đan trở về phòng của mình mà hớt hải đóng cửa lại, nét mặt hoang mang, cô đưa tay vuốt ngực thở gấp.
Hoàng Nguyên từ phòng tắm đi ra, trên cơ thể nam tính được bọc bởi chiếc khăn tắm quấn ngang hông, mái tóc chưa lau khô vẫn còn đọng vài giọt nước.
Nhìn thấy cục cưng của mình ở trạng thái như bị ma đuổi liền lo lắng nhanh chân đi đến chỗ cô rồi hỏi:
“Sao thế? Có chuyện gì mau nói cho anh!”
“Có có có”
Vừa nói Huỳnh Đan vừa vuốt vuốt ngực, Hoàng Nguyên thấy thế cũng hoang mang theo cô.
Anh dìu cô đến bên giường ngồi xuống sau đó đến trước mặt cô mà khuỵ chân nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp.
Sao bây giờ anh lại có chút buồn cười thế này? Cục cưng nhỏ của anh lúc nào cũng đáng yêu cả.
Đưa tay vén lọn tóc nâu ra sau vành tai trắng nõn, giọng nói đầy ôn nhu vang lên:
“Ngoan, bình tĩnh lại nói anh nghe nào! Không phải em đi đưa quà cho Shin và Yuko sao? Sao hộp quà của Yuko lại cầm về rồi? Em ấy không có trong phòng à?”
Huỳnh Đan gật gật rồi dụi đầu vô ngực anh hít lấy hít để hương thơm thanh mát quen thuộc.
Đây là thói quen của cô hình thành được từ khi cả hai bắt đầu mối quan hệ yêu đương.
“Dễ chịu quá đi mất”
Sau một hồi làm tổ trong ngực Hoàng Nguyên, Huỳnh Đan cuối cùng nhích đầu ra.
Cô nhìn anh làm ra vẻ mặt đăm chiêu rồi nói tiếp:
“Em vừa phát hiện một sự thật động trời đó ông xã”
“Chuyện gì vậy?”
Hoàng Nguyên mỉm cười đưa tay cưng nựng một bên gò má hồng nhẹ nhàng hỏi.
Huỳnh Đan mím môi rồi bắt đầu nói lại mọi chuyện vừa nghe thấy cho anh nghe.
“Động trời chưa?”
Kể xong rồi cất tiếng hỏi Hoàng Nguyên.
Anh gật đầu đáp:
“Quả nhiên là sự thật kinh thiên động địa.
Xem ra gia đình cậu mợ cả của em cũng có những tính toán sâu xa đấy chứ.
Nuôi một đứa nhỏ khác để làm bia đỡ cho con mình……Lòng dạ con người của bọn hỏ quả nhiên bị chó tha mất rồi”
“Bây giờ làm sao đây? Em không muốn Yuko bị gia đình xấu xa đó đối xử bất công tàn nhẫn như thế.
Em ấy vô tội!”
Huỳnh Đan bất mãn, càng nghĩ cô càng không tin được mợ cả và Yuka lại có thể làm như thế với một cô bé vô tội như Yuko.
Còn cậu cả thì không nói đến, người đàn ông vô dụng đến không thể tả.
Hoàng Nguyên thấy vợ lo lắng, tức giận chỉ nhẹ vuốt tóc cô sau đó ngồi lên giường rồi kéo Huỳnh Đan tên vị trên đùi mình.
Anh nói:
“Chẳng phải còn Shin hay sao? Trẻ tuổi nhưng rất tài giỏi, anh tin cậu ấy sẽ bảo vệ được Yuko.
Nếu có gì bất trắc thì còn anh đây mà.
Lo cái gì, người làm ác sẽ nhận quả báo thôi.
Còn việc hai em ấy yêu nhau thì cũng bình thường.
Quan hệ máu mủ không có, hoàn toàn chẳng liên quan đến nhau trong Yamamoto thì có tình cảm đâu có sai.
Anh nghĩ dì và dượng út sẽ chấp nhận con bé thôi, dì út thương Yuko nhiều mà.”
Huỳnh Đan gật gật đầu, hai tay ôm lấy cổ anh.
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
“Dạ, vậy mai anh với em đi nói chuyện cùng Yuko và Shin nha.
Em muốn anh bảo toàn cho hai em ấy nữa.
Ai biết được mợ cả và Yuka tính làm gì tiếp theo…”
“Được rồi, nghe theo em hết.
Bây giờ đi tắm đi, anh đã pha nước ấm cho em rồi đó.
Xong thì nghỉ ngơi sớm, có thể mai ba mẹ sẽ đến đây.”
Hoàng Nguyên yêu thương âu yếm Huỳnh Đan trong tay.
Còn cô sau khi nghe anh nói xong liền thốt lên:
“Nhanh thế á? Em mới nghe anh nói với ông nội sáng nay mà.
Chết rồi em chưa chuẩn bị quà gì tặng riêng cho ba mẹ cả.”
Khoé môi người đàn ông cong thành đường quyến rũ, hơi thở ám muội vây lấy cần cổ thanh mảnh trắng mịn.
Tiếng nói trầm thấp ám muội khẽ cất lên:
“Em có quà mà chỉ là đang chờ để đưa cho ba mẹ thôi.”
“Quà gì cơ? Em làm gì có”
“Anh đang giữ giúp em rồi.
Không chừng sau khi cưới xong em sẽ có.”
“Đâu đâu, cho em xem xíu đi”
Huỳnh Đan nóng lòng sờ soạng khắp trên người anh.
Hoàng Nguyên cười cười hỏi cô:
“Muốn xem thật hả? Chỉ sợ em xem xong sẽ mệt người thôi…”
Huỳnh Đan khó hiểu hỏi, Hoàng Nguyên thấy cô đã mắc phải mưu kế của mình thì đặt môi kề bên vành tai mẫn cảm thì thầm, khuôn mặt xinh đẹp bất giác ửng đỏ lên….
“Anh đang giữ giúp em rồi.
Không chừng sau khi cưới xong em sẽ có.”
“Đáng ghét”
Bàn tay nhỏ nhắn đập lên cơ ngực ấm áp, khuôn mặt ngượng ngùng trông đáng