Việc Huỳnh Đan nằm viện Hoàng Nguyên chỉ báo cho Hà My và ba mẹ anh biết.
Anh không muốn làm kinh động đến mọi người vì hiện tại trong mắt họ cả hai vẫn chưa tiến triển.
Anh muốn khi cô tỉnh dậy và công khai để có được sự chúc phúc từ mọi người.
Hà My sau khi nghe tin đã lặp tức dàn xếp công việc để bay sang Nhật và đến thẳng bệnh viện xem Huỳnh Đan.
Nhìn người chị em của mình bị thương quả thật cô không thể kiềm chế được nước mắt.
Dù cho có mạnh mẽ cỡ nào thì với Hà My, Huỳnh Đan vẫn là cô em gái nhỏ lúc nào cũng phải được yêu thương, cưng chiều.
Vậy mà bây giờ thấy Huỳnh Đan hôn mê trên giường bệnh, cô thật sự đau lòng.
Hoàng Nguyên từ ngoài đi vào cầm theo một bọc thuốc, nhìn thấy Hà My liền cất tiếng:
“Em mới đến à?”
Hà My gạt nước mắt đi rồi trả lời:
“Vâng, em từ sân bay đi đến đây luôn.
Anh đi lấy thuốc cho Tiểu Đan hả, bác sĩ có nói gì về việc khi nào nó sẽ tỉnh lại không?”
Hoàng Nguyên cất bước tới bên ghế cạnh giường, anh vừa lấy thuốc vừa đáp:
“Chưa có dấu hiệu em à vì thuốc mê vẫn còn.
Bác sĩ nói khi nào thuốc hết thì Đan nhi mới tỉnh.
Nhưng bác sĩ cũng chưa chắc được 100% vì còn dựa vào cô ấy nữa.
Không sao, anh chờ cô ấy tỉnh lại….”
Hà My nghe Hoàng Nguyên nói thế chỉ gật nhẹ đầu.
Cô nói:
“Anh cũng nên nghỉ ngơi đi, em ở đây canh chừng nó cho.
Anh về nhà xíu rồi vô lại với nó.”
Hoàng Nguyên lắc đầu đáp:
“Anh không thể để Đan nhi một mình, anh muốn người đầu tiên khi cô ấy tỉnh dậy nhìn thấy là anh.”
Hà My nghe vậy không nói gì nữa, cô đi lại sofa ngồi xuống.
Lúc mở túi xách ra mới chợt nhớ mình có đồ cần đưa cho Hoàng Nguyên.
Thế là từ trong túi xách, Hà My lấy ra một tập tài liệu cỡ nhỏ rồi mang đến đưa cho anh:
“À xém nữa em quên mất, anh Ken cận vệ của anh mấy hôm trước có ghé sang biệt thự nhờ em gửi đồ cho anh này.
Anh ấy tính bay sang đây nhưng ở trụ sở hình như có việc gấp nên nhờ em đưa giúp.
Cũng là đưa trước hôm hai người cử hành hôn lễ ở Nhật nhưng em lại không mang theo.
Chắc là tài liệu mật, may là nhớ ra ấy chứ không anh sẽ trách lầm anh ấy mất.”
Vừa nói vừa cười hối lỗi, Hoàng Nguyên cũng nhẹ cười một cái và nhận lấy.
Anh lật qua lại xem sau đó nói với Hà My:
“Anh cần liên lạc với Ken một chút, em giúp anh trông Đan nhi nhé.
Anh sẽ quay lại ngay.
Sẵn tiện anh đến chỗ bác sĩ hỏi xem tình hình thế nào để đưa cô ấy về nhà tiện chăm sóc.”
“Ok, cứ giao cho em.
Anh giải quyết công việc đi, Tiểu Đan nó cũng ổn rồi mà.”
Nói rồi Hoàng Nguyên cất bước ra khỏi phòng bệnh và chỉ còn Hà My trong phòng.
Cô xem qua Huỳnh Đan một lần rồi quyết định giúp thay bộ đồ mới.
Nghĩ là làm, Hà My đi lấy một cái thau rồi vào nhà vệ sinh hứng nước ấm mang ra lau sơ người cho Huỳnh Đan.
Cô làm vậy vì biết Huỳnh Đan vốn ưa sạch sẽ, dù có chuyện gì cũng không muốn người mình bẩn.
Hoàng Nguyên nếu không có việc gấp mới đi chắc bây giờ cũng sẽ lau người cho Huỳnh Đan rồi.
Nhẹ nhàng lau qua bên ngoài da sau đó cẩn thận thay cho Huỳnh Đan bộ đồ mới xong rồi Hà My mang thau nước vào nhà vệ sinh đổ đi.
Lúc cô bước ra thì……
“Các người là ai? Sao lại vào được đây?”
Hà My thốt lên nhanh chóng đi đến đối diện hai người đàn ông lạ mặt hung tợn.
Cô không chút nào sợ hãi cứ thế nhìn thẳng vào bọn chúng.
Một trong hai tên kia hùng hồn quát lên:
“Khôn hồn thì tránh ra nếu không cô em sẽ chết dưới súng của ông đây đấy”
Khoé miệng xinh đẹp nghe thế thì nhếch lên tia khinh bỉ.
Hai cánh tay đưa lên khoát trước ngực, sự bình thản hiện hữu khiến Hà My càng trở nên kiêu ngạo hơn và đầy uy quyền.
Cô nói:
“Tao chết hay mày chết còn phải xem lại.
Hoặc là hai đứa mày biến hoặc là cùng chết ngay tại đây.
Tiết lộ nè, bà cô đây không có võ nhưng lại có tài phóng độc đấy.
Trên người tao kim châm rất nhiều hai đứa mày muốn thử không?”
Khí thế bức người không sợ sệt của Hà My khiến cho hai tên côn đồ thoáng nhăn mặt.
Lần đầu tiên có đứa con gái không hề yếu đuối, van xin quỳ lạy bọn chúng tha cho đấy.
Đã thế còn ra dáng hăm doạ hùng hổ thế kia……Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ thì bọn chúng lại quay trở lại sự hùng hồn.
Hừ, một đứa con gái thôi, dễ xử mà, mạnh miệng chứ không mạnh sức, có gì đáng lo.
“Là cô em chọn đấy, ông đây không khách sáo.”
Vừa dứt lời tên đó đã lấy súng ra ngắm ngay Hà My mà chuẩn bị bóp còi.
Nhưng mà hắn không ngờ ngay khi súng đưa lên đã lặp tức bị rơi xuống, trên tay hắn bắt đầu xuất hiện máu bà nế nhìn kĩ sẽ thấy khoảng chừng 10 cây kim đầu nhỏ ghim chặt vào da.
Tên còn lại nhìn thấy đã nổi cơn tức giận nhưng như đã đoán trước được thế là Hà My từ dưới gót dày phóng ra thêm 10 cây kim nữa khiến hắn ngã xuống đau đớn.
Thấy kẻ địch bị hạ chính là niềm vui sướng của Hà My, cô từng bước tiến đến chỗ chúng, mỗi bên một tay của bọn nó cô liền dùng gót giày dẫm lên và ghì chặt dưới sàn….Giọng nói kiêu ngạo vang lên:
“Bà đây cảnh cáo nhưng chúng mày không nghe thì chịu vậy.
Kim có độc, chúng mày sống không nổi đau.
Tao có thuốc giải nhưng chúng mày phải khai ra từ đâu đến, đến làm gì.
Nếu không xem như chúng mày đi ăn cơm âm phủ sớm vậy.”
Vì quá đau và vì độc đang dần thấm vào cánh tay nên một tên đã giơ tay ý muốn đầu hàng.
Hà My đương nhiên vẫn cảnh giác, cô giữ nguyên tư thế hất mặt ý bảo hắn nói.…
“Mong tiểu thư tha