Vụ nổ lớn tại bệnh viện đã gây chấn động vì đó là bệnh viện lớn ngay trung tâm thành phố.
Khi cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường thì may mắn không có người nào bị thương nặng vì phần lớn bệnh nhân đã được sơ tán đến toà nhà khác, xung quanh cũng không bị ảnh hưởng là mấy Nhưng bây giờ mọi người lại đang ráo rít tìm kiếm một người……
Hoàng Nguyên đi đến mọi ngóc ngách dưới sảnh bệnh viện để tìm Huỳnh Đan nhưng anh tìm mãi tìm mãi không thể thấy được.
Trời đã tối rồi và Hà My thì bị thương nhẹ, cô cũng được sơ cứu vết thương kịp thời nên đang giúp Hoàng Nguyên tìm người….
Nét mặt người đàn ông âm trầm đến lạnh lẽo, đôi con ngươi tối sầm mà đi vào tìm khắp mọi ngóc ngách.
Viên cảnh sát thấy vậy liền nói:
“Tôi nghĩ đã có ai mang cô ấy đi rồi.
Chúng ta dó hai trường hợp, hoặc là ai đó thấy đã cứu hoặc là kẻ thù đã mang đi.”
“Khốn kiếp”
Hoàng Nguyên hơi thở trầm đục, nắm tay đấm mạnh lên tường làm vươn máu ra ngoài.
Hà My nhìn anh phức tạp nhưng chỉ nhẹ nói:
“Anh đừng lo, em nghĩ Tiểu Đan không có chuyện gì đâu.
Đám người Charlos chẳng phải đã bị ta bắt hết rồi sao, sẽ không có chuyện chúng mang người đi.
Có lẽ ai đó đã cứu nó….”
Hai mắt nhắm lại, Hoàng Nguyên hít một hơi thật sâu để bình tĩnh.
Gương mặt tuy mệt mỏi nhưng lại không quá biểu lộ ra ngoài.
Xoay lại nhìn những tên là người của bang Charlos đang bị bắt quỳ trước mặt mà lòng anh nóng lên tia lửa giận.
Giọng nói trầm thấp cất lên, mặt hất đến một người cận vệ mình đưa theo qua Nhật:
“Người đâu, mau san bằng Charlos trong đêm nay, từ trên xuống dưới giết sạch không chừa bất kì mạng chó nào của chúng nó.
Tính mạng chủ mẫu bây giờ chưa biết thế nào nhưng hôm nay đám ngu xuẩn ấy đã động thủ thì ta cũng nên đáp trả, đáp trả luôn cho chủ mẫu vì có kẻ quấy phá khi nghỉ ngơi.
Liên hệ cho cận vệ Ken và người của chúng ta để tiến hành.”
“Tuân lệnh”
Người đó cung kính gập người rồi nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Hoàng Nguyên dời mắt đến cảnh sát trưởng rồi nói:
“Cảm ơn đã dành thời gian giúp tôi tìm vợ….Tôi nghĩ cô ấy đã bị mang đi rồi, việc còn lại ngài cảnh sát cứ để cho tôi.”
Vị cảnh sát gật đầu rồi lệnh cho mọi người giải tán.
Hà My vỗ vỗ vai Hoàng Nguyên sau đó cất tiếng:
“Tiểu Đan sẽ bình an, chúng ta trở về trước.
Có lẽ cô y tá khi em nhờ cậy đã đưa nó đi rồi vì nãy giờ em không thấy cô ấy….”
“Ừ”
Hoàng Nguyên gật đầu, trái tim anh dấy lên từng hồi đau đớn.
Anh nói với Hà My mình đi lấy xe và đã khóc khi ngồi vào xe trước khi lái.
Tiếng nấc nghẹn ngào của người đàn ông mạnh mẽ bây giờ hoá yếu đuối thật khiến người ta không tin được….
“Vợ ơi, em ở đâu? Xin ông trời che chở cho em trước khi anh tìm được em.
Anh sẽ tìm thấy em sớm thôi cục cưng của anh.
Bình yên nhé!”
Từng chữ từng chữ thì thầm trong miệng Hoàng Nguyên một cách đầy thống khổ, xót xa và đầy tự trách.
Anh đã không bảo vệ tốt cho người phụ nữ của mình, chỉ mong cô bình an….Anh tin cô phúc lớn mạng lớn vẫn còn tồn tại….
—————————————————————
Huỳnh Đan mất tích mọi người đã biết, ai cũng mong cô bình an, Hoàng Nguyên mỗi ngày bất kể sáng đêm đều cho người đi tìm cô, chính anh cũng đi tìm vì anh không yên tâm, lòng như lửa đốt…Đêm nào cũng chìm trong men say vì đau khổ và nhớ nhung người phụ nữ mình yêu….
Từ hôm Huỳnh Đan mất tích, Hoàng Nguyên cũng trình bày tường tận sự việc cho ông ngoại và ba mẹ cũng như những người thân cận trong Yamamoto nghe.
Nhị phu nhân biết tin con gái mất tích đã ngất đi.
May là có nhị gia và Hoàng Nguyên chăm nom nếu không bà đã đổ bệnh……
Tầm mấy ngày sau Hoàng Nguyên cũng rời Nhật bản trở về Việt Nam
*Phòng giam trụ sở Hoàng Ưng
Hoàng Nguyên trầm lắng thưởng thức rượu mặc kệ lời