Hoàng Nguyên mỗi một ngày trôi qua vẫn đều tìm kiếm Huỳnh Đan không ngừng.
Anh dường như chẳng thể yên tâm vì chỉ mãi nghĩ về cô.
Tối đến thì chìm trong men say ở phòng ngủ, sáng ra lại đắm mình vào công việc.
Tính tình ngày càng trầm lắng, giải quyết công việc chẳng còn suy xét mà thẳng tay trừng trị những kẻ đối đầu với anh.
Và hôm nay cũng thế.
Hoàng Nguyên đang ở phòng làm việc tại công ty, anh vừa mới họp xong với các phòng ban và chẳng ưng ý những gì được báo cáo.
Thế là hạ lệnh xuống cho toàn bộ phải làm lại.
Nhân viên của anh thì chỉ biết khóc ròng vì dạo này ông chủ dã man quá.
Bốn cận vệ nhìn nhau rồi đá mắt ra hiệu xem ai là người nên lên tiếng.
Cuối cùng quyết định Kan sẽ nói.
Hít một hơi thật sâu, Kan cất tiếng:
“Lão đại, hay là anh về nhà nghỉ ngơi đi, gần đây nhiều việc chắc hẳn đã mệt rồi.
Cứ giao cho chúng tôi, anh cũng đừng suy nghĩ gì nhiều quá.
Tất cả sẽ ổn thôi!”
Hoàng Nguyên vẫn trầm lắng nhưng đầu lại gật nhẹ.
Anh đưa tay ấn hai bên thái dương rồi với lấy chìa khoá cùng áo vest và rời khỏi ghế.
Đi ngang qua các cận vệ của mình anh nói:
“Tôi về trước, các cậu giúp tôi coi sóc mọi việc.
Nếu thấy không quan trọng thì về sớm đi.
Vất vả rồi.”
Nói rồi rời đi, bốn cận vệ nhìn theo cũng sầu não.
Chưa bao giờ họ thấy anh mệt mỏi đến mất tinh thần thế này.
Cũng phải, vợ mất tích không dấu vết thì làm sao mà yên lòng nổi….Haizz không yêu thì thôi, yêu vào lại chẳng suôn sẻ.
Họ cầu mong chủ mẫu sớm có tin tức chứ nếu không lão đại sẽ gục ngã mất.
—————————————————————
Hoàng Nguyên lái xe về nhà, trên đường đi có chạy ngang qua tiệm gà rán và trà sữa mà Huỳnh Đan thường ghé đến ăn uống.
Anh nhớ mỗi lần cuối tuần thì sẽ đưa cô đến đây ăn thật đã sau một tuần ăn kiêng dầu mỡ.
Nhìn đó anh lại nhớ đến cô rồi tự trách bản thân……Nếu anh phòng bị và không chủ quan có lẽ Huỳnh Đan không xảy ra chuyện……
Anh sợ rằng cô chịu khổ, sợ rằng không gặp được người tốt, sợ rằng người mang cô đi là tính kế với cô……Sợ rằng cô đang ở một nơi nào đó trong trạng thái bất tỉnh……Sợ rằng cô biến mất, biến mất thật sự khỏi anh……
Tìm kiếm và tìm kiếm nhưng chẳng thấy được dấu vết nào……Anh tự trách bản thân, tất cả là tại ai, tại anh không bảo vệ tốt cho Huỳnh Đan….Anh là một người chồng tồi tệ và không xứng đáng với sự hi sinh của cô……
Cô đỡ một nhát dao cho anh đến độ nguy kịch tới tính mạng, anh đáp lại cô là sự tìm kiếm vô vọng……Tình yêu này của anh thật sự chưa đủ lớn, nếu đủ lớn thì không để Huỳnh Đan gặp nguy hiểm.
Chỉ mong cô bình an, anh nhất định phải tìm thấy cô nếu không chính anh sẽ tự kết liễu chính mình để tạ lỗi vì đã không bảo đảm chu toàn cho cô.
Hoàng Nguyên lái xe về đến nhà đã là sáu giờ tối.
Bầu trời cũng dần chuyển sang ánh đỏ rực rỡ của hoàng hôn.
Trời hôm nay rất đẹp, thanh bình, mát mẻ với những cơn gió dịu dàng thổi qua.
Lúc từ gara đi thang máy lên sân nhà tâm trạng của anh rất lạ.
Anh có cảm giác quen lắm, anh cảm nhận được sự gần gũi mình đã mất đi hơn một tháng nay……Có lẽ anh quá mệt mỏi nên mới sinh ra những xúc cảm như thế.
Khi từ sân đi vào nhà chính Hoàng Nguyên nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của phụ nữ.
Đuôi mày kiếm tức khắc nhíu lại.
Bình thường nếu anh không gọi thì người làm chẳng đến biệt thự để dọn dẹp, anh đi mang theo chìa khoá nhà cơ mà.
Nhưng càng nghe càng rõ là tiếng của các em dâu……Không lẽ mấy ngày nay anh vô tri đến độ đi làm chiếc chìa khoá thứ hai rồi đưa cho mấy ông bạn gửi các em dâu khi nào rảnh thì đến nhà anh để có không khí à???
Càng nghĩ Hoàng Nguyên càng thấy mình xàm, anh cuối cùng chọn lấy ý nghĩ đơn giản nhất.
Chắc là Hà My giữ đồ của vợ anh cho nên muốn đến nhà để tạo không khí hoặc là gửi đồ của Huỳnh Đan cho anh mà rủ các em dâu đến chơi.
Chắc vậy rồi! Anh không kì kèo mấy việc này, thích thì cứ đến, người nhà cả thôi.
Vợ anh thích thì anh thích.
Khi Hoàng Nguyên đi hết bậc thang dẫn vào sảnh phòng khách, chưa kịp định hình đã bị ôm lấy bởi một thân hình nhỏ nhắn.
Hương thơm quen thuộc xộc vào mũi khiến anh như tỉnh lại trong cơn mệt mỏi.
Bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào:
“Ông xã, em trở về rồi đây!”
Lặp tức hai cánh tay săn chắc kéo nhẹ người đang ôm mình ra, đôi con ngươi sâu thẳm căng to nhìn ngắm thật kĩ gương mặt xinh đẹp thật lâu……
“Sao lại nhìn em chằm chằm vậy, quên người ta rồi à?”
Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp chạm vào một bên gò má của mình khiến Hoàng Nguyên bình tĩnh giữa những chấn động bất ngờ……Người trước mặt anh chính là vợ anh sao, người vợ anh đã tìm kiếm suốt hơn một tháng nay…Cũng là người phụ nữ anh yêu nhất……Cô đã trở về rồi……Cô thật sự không biến mất, cô vẫn ở bên cạnh anh.
Ngón tay ấm nóng theo thói quen trượt lên gò má mịn màng nhẹ nhàng lả lướt sau đó kéo thật mạnh thân thể yêu kiều vào lòng ôm thật chặt.
Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào phát ra nơi đầu vai thon mịn, đồng thời giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống….
“Đan nhi, Đan nhi của anh.
Là em, thật sự