Thấm thoát trôi qua đã đến ngày diễn ra lễ cưới.
Trước đó mọi thông tin về lễ cưới đã được một số tờ báo đưa tin, trong đó có cả tin tức mà chính Hoàng Nguyên và Huỳnh Đan cũng như bạn bè và người hâm mộ chân chính của cả hai đăng lên.
Ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ vì một vài hình ảnh được đăng lên về khung cảnh đám cưới quá đỗi xa hoa và lộng lẫy.
Bây giờ họ chỉ chờ hình ảnh hôn lễ chính thức.
*Buổi tối trước ngày diễn ra hôn lễ khoảng ba ngày.
“Được rồi đi thôi các đồng chí.”
Hà My vừa nói vừa đứng lên gom mấy túi đồ bên cạnh.
Tối nay có hẹn cùng nhau ăn tiệc tại Vũ Khúc gia, có cả người lớn nên buổi tiệc trở nên đông đúc nhưng lại vui hơn nhiều.
Vì sẽ có rước dâu cho nên tối nay Huỳnh Đan sẽ cùng bạn cô về biệt thự riêng ở cho đến hôm diễn ra hôn lễ.
Dù đã tổ chức ở Nhật nhưng về nước vẫn phải đầy đủ nghi lễ cho nên cô dâu Huỳnh Đan tạm rời xa ông xã Hoàng Nguyên thân yêu cho đúng nghi thức.
Thế là một trận cãi vã nho nhỏ từ anh và phụ thân phụ mẫu diễn ra nhưng Huỳnh Đan phải dụ dỗ dữ lắm Hoàng Nguyên mới đồng ý.
“Phải đi thật sao?”
Hoàng Nguyên ôm Huỳnh Đan trong lòng, bộ dáng vô cùng quyến luyến mà hỏi.
Cô gái trong ngực mỉm cười khẽ, cánh tay ôm lấy cổ anh chòm người lên hôm vào đôi môi bạc mỏng rồi nói:
“Ba ngày thôi mà, anh độc thân hơn ba mươi năm, giờ chờ thêm ba ngày nữa cũng được đó.
Anh sẽ làm được thôi, Nguyên của em là tuyệt nhất.”
Hoàng Nguyên buông cô ra, chẳng ngại mọi người mà tình tứ cắn nhẹ lên chóp mũi than tú và cọ nhẹ.
Anh nhỏ giọng như làm nũng:
“Không có cục cưng anh sẽ khó ngủ.
Hay em đừng đi nữa…”
Huỳnh Đan rất xót chồng, anh ngày thường cao ngạo thế thôi nhưng mỗi khi mệt mỏi hay làm nũng cô là cô lại xót xa.
Sự dao động trong mắt của Huỳnh Đan bị mọi người thấy mà vui nhất là Hoàng Nguyên.
Anh không tin cô không mềm lòng.
Nghĩ làm sao mang cục cưng nhỏ rời xa anh ba ngày thế, một giây cũng không được đâu.
Khi mọi người chờ Huỳnh Đan quyết định thì Vũ Khúc phu nhân đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Ánh mắt đăc ý nhìn con trai, miệng cong lên tuyệt đẹp mà nói:
“Tiểu Đan à, con xem, chỉ có mấy bước cuối mà nó chẳng chờ được thì về sau làm sao biết trân trọng con.
Với lại con chẳng phải muốn dành chút thời gian trước khi chính thức gả vào Vũ Khúc gia cho gia đình và bạn bè sao.
Để ba ngày này con làm những gì mình thích đi, ở cạnh ba mẹ con nhiều hơn này.
Ông ngoại và các em con cũng đến cho nên hãy đưa họ đi thăm thú đất nước mình đi.
Còn có bạn của con nữa, mấy chị em các con cứ việc chơi bời cho mẹ, mấy thằng nhóc kia nó bận dữ lắm nên là hãy ở bên nhau vui cùng vui múa ca đi.
Con đừng bị ánh mắt cún con của Hoàng Nguyên dụ dỗ, phải vững lên nó mới sợ con.”
Lời nói của mẹ chồng khiến Huỳnh Đan tỉnh ngộ ngay.
Cô rời khỏi vòng tay của Hoàng Nguyên sau đó mỉm cười mà nói với anh:
“Đúng nha ông xã, em vẫn còn chuyện riêng phải làm.
Lâu lâu gia đình mới đến Việt Nam chơi cho nên em phải ở cạnh họ.
Anh cố gắng chờ tới hôn lễ đi nếu không thì….Từ nay về sau ngủ ở sofa.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng cười thật to từ phía các anh, Hoàng Nguyên mặt đen như than đầy hậm hực.
Ánh mắt viên đạn liếc hết lần lượt mấy ông bạn rồi đến Vũ Khúc phu nhân.
Sao ngày thường không vậy đó, tình cảm mẹ con mến thương biến mất hết rồi…Tức chết anh mà.
Vũ Khúc lão gia thấy con trai hậm hực vợ liền cất tiếng:
“Con trừng mẹ cái gì, mẹ nói đúng là đúng.
Vợ con nói thì phải nghe.
Rõ chưa?”
Hoàng Nguyên chẳng buồn trả lời mà chỉ ném cho ba mình cái nhìn hậm hực hơn.
Anh đứng dậy kéo lấy Huỳnh Đan ôm vào lòng, ngón tay ngắt yêu gò má hồng mịn màng.
Giọng nói trầm ấm vang lên:
“Nghe theo em hết nhưng mà mỗi lúc anh gọi điện thoại thì phải nhận máy, nếu không anh sẽ lo lắng.”
Huỳnh Đan ngọt ngào mỉm cười đáp, hai tay vòng lấy eo anh:
“Dạ, em biết rồi! Ông xã, anh cố gắng nhé!”
“Coi giống như đi mấy tháng mới gặp vậy đó.
Tranh thủ về nghỉ ngơi đi.”
Nhị phu nhân mẹ cô trêu cả hai, trên gương mặt hiền hậu cũng tràn đầy mãn nguyện khi con gái gả được cho người đàn ông hết lòng yêu thương.
Nói rồi mọi người tạm biệt nhau, Huỳnh Đan cùng mấy người Hà My còn có Yuko về nhà riêng nhưng cô nào có chồng rồi thì theo chồng về.
Những