Hoàng Nguyên oai phong ngồi trên ghế hoàng gia, ánh mắt sắc bén như muốn thiêu đốt người đàn ông kia khiến hắn sợ hãi.
Sự run rẩy, lo lắng, hồi hộp càng tăng lên khi hai bên hắn là cận vệ Key và Ken.
Trên tay hai người là khẩu súng bạc sẽ sẵn sàng bắn hắn nếu hắn cố ý khai gian.
Đối diện hắn là người đàn ông như Tử Thần, dáng vẻ toả ra sát khí khiến ai khi nhìn vào cũng rét run, hô hấp khó khăn.
Hai bên cũng là cận vệ nhưng lần này trên tay mỗi người là hai ống chứa đầy phi tiêu nhọn.
Người đàn ông đã bị đánh và tra tấn đến độ toàn thân chứa những vết thương bê bết máu nhưng mà chẳng ai để tâm cả.
Hắn ta hướng mắt đến chỗ Hoàng Nguyên, gian nan cất tiếng:
“Cho dù giết tao thì lũ khốn chúng mày cũng không tìm thấy đại ca tao đâu.”
Vừa dứt lời một tiếng súng vang lên kinh động cả khu tầng hầm, trên thân thể người đàn ông bất giác có một dòng máu tươi chảy ra nơi đùi phải.
Key là người đã nổ súng.
Song song đó là những chiếc phi tiêu được ném đến, chúng bay tứ tung, có cây xẹt qua gương mặt người đàn ông đó, có cây đã ghim thẳng vào đầu vai hắn.
Người đàn ông r3n rỉ đau đớn vì phi tiêu vẫn bay đến chỗ hắn không ngừng, nơi thái dương đã bị đầu súng lạnh lẽo của Ken chĩa vào chỉ cần một thao tác sẽ khiến hắn lặp tức chết ngay.
Hoàng Nguyên khinh bỉ nhìn hắn ta, anh phẩy tay một cái ra hiệu cho những hành động của bốn cận vệ dừng lại.
Bàn tay to lớn, thon dài nhận lấy cây dao từ một sát thủ, trên cây dao đó có máu và trên cán dao có một bức ảnh.
Khoé môi cong lên tàn ác, Hoàng Nguyên trầm giọng ra lệnh:
“Hạ màn hình xuống, nhắm máy chiếu ngay cán dao này cho nó xem thật kĩ.”
Cận vệ Kin gật đầu nhận lệnh, anh ta lấy điều khiển từ người sát thủ mới mang vào rồi nhấn nút.
Phía sau lặp tức hạ xuống một màn hình chiếu, đồng thời đối diện cận vệ Ken bật máy chiếu lên, theo lệnh của Hoàng Nguyên mà nhắm ngay bức ảnh ở cán dao.
Nét mặt đắc ý của người đàn ông kia tức khắc thay đổi thành ngạc nhiên và hoang mang.
Nhận thấy điều đó, Hoàng Nguyên cất tiếng hỏi:
“Sao vậy, người quen của mày à? Lấy lại vẻ mặt đắc ý cho tao xem nào?”
Người đàn ông căng mắt căm phẫn nhìn anh, hắn ta gào lên, cố gắng vùng vẫy khỏi chiếc ghế đang ghì chặt mình:
“Thằng khốn, mày dám đụng đến gia đình tao, tao phải giết mày.
Khốn nạn, mày không được làm hại đến họ.”
Phải, bức ảnh treo ở cán dao chính là hình ảnh vợ con cùng mẹ của người đàn ông kia.
Hoàng Nguyên nhìn ngắm một hồi như chẳng quan tâm hắn chửi bới mình thế nào mà bình thản tiếp tục hỏi:
“Mày làm cái gì cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó chứ.
Mày xem, mày chỉ phục tùng thằng đại ca của mày cướp đi một lô hàng để rồi mất đi cả gia đình.
Đáng không? Mày có muốn biết tao đã cho người làm gì họ không? Hửm?”
Vừa nói anh vừa cố ý chỉa mũi dao đang dính máu lên, màn hình phía sau khiến cho người đàn ông kia thấy rõ hơn.
Hắn ta hoang mang rồi tiếp tục gào thét, Key và Ken phải ấn hắn thật chặt để hắn không loạn lên.
Hoàng Nguyên vẫn giữ bộ dáng bình thản, cặp mắt sâu thẳm thấy người đàn ông đang khổ sở gào thét mà chẳng có tí thương xót nào.
Đổi lại nhìn hắn như thế, anh thấy cực kì phấn chấn.
Nếu không xử lí thích đáng thì anh còn là người đứng đầu của tổ chức sát thủ Hoàng Ưng lẫy lừng trong Hắc Đạo hay sao.
Dù là tàn nhẫn nhất anh buộc phải làm không thể vì một chút xúc cảm rồi buông xuôi mọi chuyện được.
Đã làm thì phải tận gốc nếu chưa tóm được hết thì phải truy sát cho đến cùng.
Ánh mắt lạnh lẽo bao trọn lấy người đàn ông đang cuồng loạn, đôi môi mỏng mấp máy cất lên từng lời nói nhẹ nhưng lại có tính sát thương cực kì cao.
“Nhìn rõ chưa? Để tao nói cho mày biết rõ hơn.
Trên con dao này là máu của vợ mày, con mày và mẹ của mày.
Mày có biết trong lúc mày chạy trốn thì người của tao đã tìm đến tận nơi mày ở để gặp họ và…..Tao không cần nói đâu nhỉ, mày cũng biết mà phải không? Tao chẳng thể ngờ mày là loại đàn ông hèn nhát như vậy.
Dù đường cùng vẫn bỏ mặc gia đình ở lại.
Khi mày trốn sự truy sát của sát thủ thì mày có nghĩ đến gia đình mày đang ở nhà không? Đi vào giang hồ, đi vào Hắc Đạo không phải mày tuân theo chính chủ là tốt.
Muốn có tiếng thì phải có cái đầu và con mắt, mày đi theo thằng đại ca của mày, nó nói muốn làm bá chủ Hắc Đạo thì mày nghe răm rắp và cảm thấy oai phong lắm đúng không? Tụi mày chỉ là một băng đảng nhỏ mà lại tham vọng và muốn có tất cả nhanh chóng như vậy thì chỉ có lụi tàn sớm thôi.
Chưa có bao nhiêu đã mất hết, mất cả gia đình….Mày xem nếu mày không khai ra hết thì mày nghĩ tao có để yên không? Nói cho mày mừng này, gia đình của mày chỉ mới bị lấy đi nửa cái mạng, phần còn lại là tuỳ vào mày và họ đang ở trong tay tao.
Chỉ cần mày nói ra tên đại ca hiện đang ở đâu, khi tao bắt được nó tao sẽ cân nhắc xem xét lại có thể giữ nửa cái mạng còn lại cho gia đình mày không.
Nếu mày không nói thì lặp tức bé cá trắng con cưng của tao sẽ có ba miếng mồi ngon ăn trước mặt mày.
Tao cho mày mười giây để nghĩ thật kĩ và quyết định.
Mày chọn thằng đại ca thì gia đình mày mất, mày chọn nói ra thì tao sẽ cân nhắc.
Nên nhớ, con gái của mày vẫn còn cả một tương lai, vợ mày và mẹ mày trông mày về và mày đang ở ranh giới giữa sinh và tử mà chính tao sẽ thay Tử Thần định đoạt.”
Người đàn ông vẫn nhìn lên màn hình chiếu, hắn ta run rẩy, mồ hôi toát ra hoà vào vết thương buốt rát nhưng hắn vẫn chưa nói tiếng nào.
Hoàng Nguyên đặt con dao lên chiếc đế ghim trên bàn, tấm ảnh treo ở cán dao đã được đổi treo lên mũi dao.
Ánh mắt anh vẫn lạnh, nét mặt không cảm xúc mà nhìn người đàn ông kia rồi tiếp tục cất lời:
“Đã lâu rồi tao chưa giết người, mày có muốn thấy không? Con cưng của tao sẽ làm thịt gia đình mày nhưng tao sẽ dùng con dao này lấy mạng mày để máu của gia đình mày được hoà lại với nhau.
Sống ở cùng thì chết cũng nên ở cạnh nhau mới phải.
Chỉ cần một câu mày nói trong giờ phút này sẽ quyết định kết quả cho cuộc thẩm vấn