Sau hôm tụ tập thì Huỳnh Đan và Hà My chính thức quen biết thêm những người bạn mới và hai cô ở tại ngôi nhà riêng đó.
Hà My về là cùng Minh Ngọc, Mỹ Hương với Đan Tâm đi đến trụ sở bang Kim Long để thăm những cận vệ và vui chơi cùng mọi người ở đó.
Huỳnh Đan thì sau mấy ngày vùi mình trong nhà, hôm nay cô đi đến giải trí Kim Tinh để gặp Trần Minh Sơn.
Uống một ngụm nước trà, Huỳnh Đan rạng rỡ cất tiếng nói với người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình:
“Mấy năm không gặp chú vẫn trẻ nha, bảo sao dì Nhược Lan của con nói bỏ nhưng không sao bỏ được chú.”
Lời Huỳnh Đan nói khiến Trần Minh Sơn bật cười, ông vờ trầm giọng, mắt liếc cô một cái:
“Con bé này thật là, cũng quỷ quái không thua đám An Hy là bao.
Dì Nhược Lan mà biết con nói thế thì sẽ phạt con đấy.”
Huỳnh Đan tinh nghịch lè lưỡi ra sau đó đáp:
“Con không sợ đâu, chị em ở đây cả mà.
Bị phạt thì bị phạt chung vì con biết tụi nó cũng nói thế với chú còn gì.
Hai người mau mau cho tụi con ăn đám cưới thế kỷ đi.”
Trần Minh Sơn thật hết cách với mấy đứa cháu gái nghịch ngợm này.
Ông chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ rồi cất tiếng:
“Mà con hôm nay tìm chú có việc gì thế?”
Trước câu hỏi của Trần Minh Sơn, Huỳnh Đan đáp:
“Dạ con định nói với chú là con sẽ trở lại làm việc.
Sắp tới con có chụp một bộ siêu tập về nội y của ANGEL ở đây, họ muốn nhờ con hỏi chú sau khi chụp rồi có thể để họ tổ chức show diễn ở sàn diễn của Kim Tinh hay không? Và hoa hồng thì chú chia thế nào?”
Trần Minh Sơn lắc nhẹ tách trà trong tay, ông nhíu mày rồi cất tiếng:
“Chẳng phải mới về được mấy ngày sao? Con vội làm việc quá vậy sẽ ảnh hưởng sức khoẻ đó.
Hay là hết tiền sinh hoạt, bao nhiêu chú cho này.”
Huỳnh Đan nghe ông nói vậy lặp tức lên tiếng ngăn chặn:
“Không phải không phải, con không thiếu tiền chỉ là không giàu bằng chú thôi.
Tại con ở nhà buồn chán, đi chơi hoài cũng chán nên là muốn làm việc ấy mà.
Với cả đây là ANGEL nên con không từ chối được.
Chúng ta bỏ qua việc này đi, chú thấy việc con nói khi nãy thế nào?”
“Nói Hà My cuồng việc thì con hơn nó chắc, thật là.
Được rồi lát nữa chú sẽ liên hệ với bên ANGEL bàn bạc.
Đi ăn không? Chú đưa đi này, gọi cho An Hy với Tiểu Vy luôn.”
Huỳnh Đan mỉm cười lắc đầu, cô đeo túi xách lên rồi đứng dậy nói:
“Con không đi đâu, con có việc một chút.
Chú với hai người họ đi đi nha.
Tạm biệt ạ!”
Nói rồi đôi chân thon dài trắng mịn từng bước vững chắc trên đôi giày cao gót đi ra ngoài phòng làm việc của Trần Minh Sơn rời khỏi Kim Tinh.
Huỳnh Đan lệnh cho tài xế đưa mình đến một bách hoá để mua bánh kẹo với lại đồ dùng cá nhân dành cho trẻ em.
Sau khi mua xong thì Huỳnh Đan nói tài xế đưa cô đến cô nhi viện Ánh Sáng- cô muốn đến thăm mấy em nhỏ của Triệu Vy.
Trong khi đó tại biệt thự riêng của Hoàng Nguyên
Anh đang ở thư phòng, mắt dõi theo hình ảnh trên laptop.
Đó là những tấm ảnh của một cô gái trong những bộ nội y quyến rũ.
Hoàng Nguyên những ngày này anh đều theo dõi thông tin về Huỳnh Đan và đã nắm được toàn bộ.
Và qua lời kể của Hà My khi mà mọi người hội tụ tại bar Thác Loạn để bàn việc của Tứ Thiên thì anh thấy Huỳnh Đan là một cô gái rất đặc biệt và anh hình như có rung động rồi….Nhưng nó vẫn mơ hồ nên anh chưa chắc chắn….Với lại cô gái nhỏ kia không nhận ra anh mà từ ngày tụ tập ở nhà riêng thì anh vẫn chưa gặp cô lần nào cả….Không sao, anh không vội, người đã thấy rồi chỉ chờ thời gian mà thôi.
Ánh mắt dịu dàng nhìn một bức ảnh khác của cô, đây là bức ảnh là Huỳnh Đan chụp trong một studio với hoa tử đằng là vật trang trí xung quanh.
Cô mặc một chiếc váy ngủ hồng mỏng manh, không quá gợi cảm nhưng cực kì hút mắt.
Dáng vẻ yêu kiều, thuần khiết động lòng người nằm trên thảm hoa tạo kiểu chụp ảnh….Quá đỗi diễm lệ! Hoàng Nguyên đã gặp cô ở ngoài nhưng chưa thấy cô mặc nội y bao giờ….Bất giác đầu anh tưởng tượng ra một hình ảnh vô cùng đen tối làm chính bản thân anh trở nên rạo rực….Anh hít thở sâu, điều chỉnh cơ thể mình….Quái quỷ thật, từ đó đến