Ngày tết ai cũng muốn về bên gia đình, vậy nên việc gặp phải ca trực thường làm người ta hụt hẫng.
Chỉ có người không có nơi nào để đi như Chu Tịnh Kỳ mới nhiệt tình tới viện trực vào ngày tết.
Có thêm ngừoi làm việc cùng, công việc giảm đi rõ rệt nên mọi người biết ơn Chu Tịnh Kỳ lắm.
Ba người bạn cùng phòng của Chu Tịnh Kỳ trước đó biết ý định chỉ ở quê bốn ngày rồi lại lên tiếp tục làm việc của Chu Tịnh Kỳ, nên khi hết kỳ nghỉ, ba cô thấy Chu Tịnh Kỳ đã sớm trở về ký túc xá thì không có gì lạ lẫm cả.
Hết kỳ nghỉ, việc học lại bận rộn, Chu Tịnh Kỳ tất tả chạy qua lại giữa bệnh viện và giảng đường, như tìm niềm vui trong sự bận rộn, không còn thời gian để nghĩ về gia đình nữa.
Kết thúc năm nhất đại học, Chu Tịnh Kỳ đã có phần trưởng thành hơn, những trải nghiệm xã hội ở trường đại học khác hẳn với khi cô còn học cấp ba.
Kỳ Kỳ, nghỉ hè cậu không về quê thật sao-Mỹ Mỹ đang xếp đồ đạc ngoái cổ lại hỏi.
An An và Lâm Lâm đã về quê từ mấy hôm trước.
Chu Tịnh Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không ngẩng mặt lên
Ừm, mình ở lại làm tiếp công việc tình nguyện viên.
Nghe nói làm ở đó vất vả lắm à, chăm sóc nhiều người lớn tuổi như vậy rất mệt đó, vậy nên dù sau này sẽ dễ xin chính thức được nhưng chẳng ai muốn vào đấy cả
Cũng không vất vả lắm, đa số mọi người ở đấy đều tự sinh hoạt được, chỉ số ít là đã hơi yếu, không thể tự làm thì bọn minhg sẽ hỗ trợ.
Không như mọi người từng đồn thổi đâu.-Chu Tịnh Kỳ thấy công việc này rất ý nghĩa.
Mọi người trong viện cũng rất che chở cho, nhiều lúc Chu Tịnh Kỳ còn cảm thấy bệnh viện mới là nơi cho cô cảm giác nhận được tình thân.
Mỹ Mỹ lắc lắc cái đầu: Bình thường mỗi khi bà nội mình bệnh, cả nhà mình cùng thay phiên nhau chăm sóc, vậy mà ai cũng thấm mệt mỏi.
Ở bệnh viện lại nhiều người ốm như vậy, các cậu đều tự chăm sóc hết, như vậy là vất vả rồi.
Ở đó còn có nhiều bác sĩ, y tá với tình nguyện viên