Kỳ nghỉ hè thiếu tình nguyện viên, khu dưỡng lão bận rộn hơn bình thường, Chu Tịnh Kỳ gần như ăn ngủ tại bệnh viện luôn.
Cả ngày làm việc mệt mỏi nên việc đi qua đi lại cũng lười biếng.
Nhiều hôm xong việc muộn quá, Chu Tịnh Kỳ tìm một chiếc giường bệnh ngủ lại luôn.
May mà đã lường trước được nên có mang quần áo dự phòng trong balo.
Bác sĩ phụ trách cũng nhìn nhận năng lực và trách nhiệm trong công việc của Chu Tịnh Kỳ, vậy nên trong văn bản đánh giá gửi lên trên hội đồng đã đặc biệt đề cử tên Chu Tịnh Kỳ.
Mọi người trong khu dưỡng lão ai cũng biết được sự cố gắng của cô, vậy nên nếu mọi người biết được chuyện đề cử này cũng sẽ không có ai phản bác.
Đã hơn một tháng hè trôi qua, Chu Tịnh Kỳ đã mấy ngày không về lại ký túc xá, trên người cũng chỉ là hai bộ quần áo mặc thay đổi với nhau.
Một người nhắc nhở
Kỳ Kỳ, em về ký túc xá nghỉ ngơi một ngày đi, thời gian này cũng vất vả quá rồi.
Hôm nay có mấy bệnh nhân tốt lên rõ rệt, không còn nhiều việc nữa, em về nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức đi.
Chu Tịnh Kỳ cũng biết mình sắp đến giới hạn rồi nên cũng không từ chối, dọn dẹp đồ đạc rồi về lại ký túc xá để ngủ một giấc.
Trên đường về cũng chỉ tiện tay mua một chiếc bánh bao thịt làm bữa tối.
Ngủ một giấc đến tận hơn chín giờ sáng hôm sau mới dậy, lại xếp thêm hai bộ quần áo sạch vào balo mang tới viện.
Hơn mười giờ sáng mới tới được viện, mọi người nhìn thấy Chu Tịnh Kỳ tới thì đều hốt hoảng
Kỳ Kỳ, em làm sao vậy.
Tịnh Kỳ người dính bụi bặm, đầu tóc không còn gọn gàng, dưới chân đi tập tễnh, quần chỗ đầu gối còn xước sát, hở ra cái đầu gối vẫn còn hơi rớm máu.
Chu Tịnh Kỳ xua xua tay cười cười ;Không có vấn đề gì lớn ạ, em khử trùng rồi bôi chút thuốc là được.
Em vừa gặp chuyện gì vậy.- Một bác sĩ nữ chạy tới đỡ lấy Chu Tịnh Kỳ
Em vừa ra khỏi trường thì thấy có người kêu lên là có cướp, mà tên đấy đang chạy về phía em.
Thế nên em đứng ra chặn hắn lại, xong lôi kéo một hồi rồi thành ra như vậy.
Chu Tịnh Kỳ kể qua