Chu Tịnh Kỳ không hiểu, sao trông Hàn Lâm Viễn lại có vẻ tức giận như vậy, nhưng cô không dám mở lời.
Ngập ngừng một chút cô chỉ quay sang nói
Cảm ơn anh
Ừm
Lạnh nhạt vậy.
Xe đi tới phía dứoi ký túc xá, Chu Tịnh Kỳ định tạm biệt anh thì đã thấy anh nhanh nhẹn xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa giúp cô.
Chu Tịnh Kỳ tập tễnh bước xuống, thấy anh lại có ý định bê cô lên thì cô tránh về đằng sau một chút
Em tự đi được ạ.
Hàn Lâm Viễn cũng không ép cô, đưa tay đỡ lấy khuỷu tay cô, Chu Tịnh Kỳ thấy nếu cô còn từ chối nữa thì có vẻ như kỳ thị anh nên đành mặc kệ.
Ký túc xá nữ không cho phép con trai ra vào, dì ký túc đang định chặn Hàn Lâm Viễn lại, sau đó lại nhìn thấy đầu gối Chu Tịnh Kỳ đang băng một miếng gạc lớn, đành để anh đưa cô lên.
Chu Tịnh Kỳ thấy để anh vào phòng ký túc của con gái sẽ có chút ngại, nhưng thấy anh chưa có ý định về luôn cũng không dám lên tiếng đuổi khách.
Kia là giường em?
Hàn Lâm Viễn chỉ vào chiếc giường đơn giản, gọn gàng nhất trong phòng, không khoa trương nhưng lại rất thoải mái.
Chu Tịnh Kỳ kinh ngạc nhìn anh: Sao anh biết?
Nhìn ra mà
Chu Tịnh Kỳ hoài nghi, vừa rồi có phải cô nhìn thấy ý cười thấp thoáng trên mặt anh không.
Giám đốc Hàn, cảm ơn anh.
Chu Tịnh Kỳ nghĩ với người thông minh như Hàn Lâm Viễn hẳn là nghe ra ý đuổi khách trong câu nói của mình chứ.
Hàn Lâm Viễn cũng không làm khó cô, trước khi về nhớ ra một chuyện liền hỏi cô
Hiện tại chỉ có mình em ở đây?
Các bạn khác đã về quê nghỉ hè.
Ừm.
Khoá cửa cẩn thận.
Nói rồi Hàn Lâm Viễn ra về.
Chu Tịnh Kỳ không dám nghĩ ngợi sâu xa lý do anh lại đối xử tốt với cô như vậy.
Có lẽ anh là người hiền hoà, đối với ai cũng đều như vậy.
Chu Tịnh Kỳ cứ cho là như thế, không đặt nặng vấn đề này trong đầu nữa.
Hiếm có khi rảnh rỗi như vậy, Chu Tịnh Kỳ