Chu Tịnh Kỳ thấy rất phiền lòng
Hay là chị cắt giúp em thành quần lỡ được không.
Giờ đang nóng bức vậy mặc quần lỡ cũng không sao cả.
Em chưa mặc váy bao giờ nên không có chiếc váy nào.
Ống quần bó vậy, kể cả là quần lỡ thì khi thay ra cũng rất dễ cọ vào vết thương.
Em vẫn nên mặc váy đi.
Chu Tịnh Kỳ sầu não, cô thật sự không có cái váy nào, cũng không quen mặc.
Chị có một cái dự phòng ở đây, em thay ra mặc tạm nhé.
Mấy hôm tới về nghỉ ngơi đi, chờ vết thương đóng vảy rồi hay tới làm việc.
Em cảm ơn chị nhé
Ôi dào, lại còn khách sao với chị.
Xử lý vết thương ở chân xong, Chu Tịnh Kỳ lò dò cầm chiếc váy mượn được đi thay, cảm giác không tự nhiên chút nào, cô vẫn là quen mặc quần bò với áo phông hơn.
Chiếc váy chị bác sĩ đưa cho cô cũng chỉ là một chiếc váy màu xám đơn giản, không hề phô trương.
Chu Tịnh Kỳ dáng người cao ráo hơi gầy, chiếc váy chiết eo ôm trọn theo vòng eo mảnh mai, một tay có thể ôm gọn của cô.
Chiếc váy dài chớm đầu gối, lộ ra đôi chân thon thẳng tắp, nước da trắng sứ.
Vừa xinh đẹp lại thanh thuần.
Chị bác sĩ nhìn với ánh mắt phát sáng :Kỳ Kỳ, dáng người em tốt thật đó.
Bình thường cũng biết em dáng ngừoi nhỏ nhắn nhưng không ngờ eo lại đẹp vậy đó, chân cũng đẹp.
Chu Tịnh Kỳ ngại ngùng khi có ngừoi nhắc đến cơ thể cô, cô chỉ cười đáp lại.
Em về nghỉ ngơi đi nhé, nhớ đừng để vết thương nhiễm trùng.
Cảm ơn chị.
Hàn Lâm Viễn vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, thay đồ rồi cầm điện thoại lên xem, trong khung chat đã có vài ngừoi nhắc anh sao vẫn chưa có mặt.
Hàn Lâm Viễn nhắn một câu giờ sẽ đi rồi khoá cửa phòng.
Chiếc RR trắng vừa mới đi ra khỏi cổng thì Hàn Lâm Viễn nhìn thấy một người con gái ở gần đó.
Mái tóc đuôi ngựa dài suôn mượt quen thuộc, nhưng người lại đang mặc váy có phần lạ lẫm, dáng đi còn tập tễnh vì đau.
Hàn Lâm Viễn giảm tốc độ đi ngang qua, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người con gái ấy, khi đi qua mới xác định đó