Đi dạo về đến lều, Chu Tịnh Kỳ lúc này mới chắc chắn chuyện tối nay hai ngừoi sẽ ngủ chung một cái lều.
Trời tối rồi sẽ có rất nhiều muỗi, em vào lều đi.
Dù có cố ý kéo dài thời gian nhưng cuối cùng hai ngừoi vẫn phải vào chung một cái lều.
Chu Tịnh Kỳ hiện tại đang suy nghĩ chuyện gì, Hàn Lâm Viễn có thể hiểu hết.
Môi anh cong lên một đường cong nhẹ.
Chu Tịnh Kỳ nằm xuống chiếc giường hơi siêu nhỏ, quay lưng về phía anh, che giấu khuôn mặt đang đỏ như trái cà chua chín của cô.
Rõ ràng cô là ngừoi đã đề xuất chuyện đi dã ngoại, bây giờ lại chính cô là ngừoi ngại ngùng.
Hàn Lâm Viễn nằm xuống mép giường phía bên này, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô.
Chu Tịnh Kỳ cảm nhận được đệm lún xuống, cơ thể càng căng cứng.
Hàn Lâm Viễn nghiêng ngừoi, bât ngờ kéo cô vào lòng, lưng cô đập vào một lồng ngực rắn chắc, ngừoi lại càng căng cứng thêm.
Hàn Lâm Viễn vòng tay qua eo cô, ôm chặt cô trong lồng ngực:" Anh có ăn thịt em đâu mà em nằm xa như vậy?"
Chu Tịnh Kỳ muốn vùng ra nhưng không được:" Anh có dám hứa từ giờ chỉ ăn chay không"
"Anh không hứa được, nhưng cũng không phải là hôm nay." Hàn Lâm Viễn nhỏm đầu dậy, hôn lên má cô một cái:Ngủ đi.
Ngủ ngon
Chu Tịnh Kỳ yên ổn ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau lại bị một tiếng nói trầm ấm truyền tới tai
Tịnh Kỳ, dậy thôi.
Em muốn ngủ thêm chút nữa.
Chu Tịnh Kỳ xoay ngừoi lại, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Tịnh Kỳ, nếu em còn không dậy sẽ không kịp xem mặt trời mọc đâu
Em muốn xem mặt trời mọc, em dậy luôn đây.
Thế là Chu Tịnh Kỳ mắt tèm nhèm ngồi dậy.
Hai ngừoi cùng đánh răng rửa mặt rồi đi lên con đê nhỏ gần đó.
Oa, đẹp quá.
Hàn Lâm Viễn, lần sau chúng ta lại tới đây nữa nhé.
Em muốn đến lúc nào, anh sẽ đi cùng em.
Nắng đã lên, nhiệt độ đã có phần nóng bức, Hàn Lâm Viễn dỡ lều, thu dọn đồ đạc trở về.
Hoim nay hai ngừoi vẫn được nghỉ, vậy nên