Kể từ hôm cùng Hàn Lâm Viễn tham gia bữa tiệc sinh nhật, giờ tất cả bạn bè anh đều nhận ra cô.
Đi tới đâu cũng gặp một trong số họ, liên tục có người bắt gặp sẽ chào hỏi cô.
Hàn Lâm Viễn đang đọc email công việc thì điện thoại đổ chuông, là một trong số những ngừoi bạn của anh.
Anh Viễn, chị dâu bị một tên bệnh nhân trêu ghẹo, nghe qua thì hắn đã làm phiền chị dâu mấy lần rồi.
Chị dâu vừa trở về văn phòng, nhưng tên đó còn định bám theo.
Ừm biết rồi
Hàn Lâm Viễn trả lời gắn gọn rồi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, rảo bước đi tới phòng làm việc của Chu Tịnh Kỳ.
Lúc này Chu Tịnh Kỳ đã sắp mất kiên nhẫn với tên đàn ông kệch cỡm này.
Nhưng đây là nơi làm việc, cô không thể gây chuyện với bệnh nhân.
Xin phiền anh ra khỏi phòng, đây là nơi khám chữa bệnh, không phải nơi để kết bạn hẹn hò.
Được thiếu gia đây thích là phúc phận của cô, cô còn không biết đường hưởng, không phải đám quê mùa các cô đều muốn ôm vào đùi của đại gia để có thể trụ lại thành phố lớn sao.
Đùi ông đây cũng đủ to cho cô ôm mà cô còn ra vẻ.
Mời anh ra ngoài, anh đang lãng phí thời gian của tôi và những bệnh nhân bên ngoài đó
Tên đàn ông nhiều lần bị cô từ chối, đã bẽ mặt, tức giận chỉ thẳng mặt cô mắng chửi
Mày cũng chỉ là một đứa nhà quê, bám được ở bệnh viện này làm việc là nghĩ mình lên giá à.
Ông đây thấy mày mặt mũi dễ nhìn, muốn thương mày, mày lại còn lên mặt từ chối.
Mày có tin, ông đây cho mày không sống nổi ở cái thành phố A này được nữa không.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ cửa, mấy ngừoi hóng chuyện gần đó vội vã tránh ra
Hiện giờ cậu đã tài giỏi đến mức ấy rồi à, để tôi xem cậu không cho cô ấy sống ở thành phố A như nào?
Tên đàn ông nghe thấy thì sống lưng lạnh buốt, quay ra nhìn thấy gương mặt âm u của Hàn Lâm Viễn thì run rẩy
Anh Viễn, nhân viên bệnh viện anh thật thiếu quy tắc, coi thường bệnh nhân.
Anh mau đuổi việc cô ta đi.
Cô ấy coi thường