Đi mua sắm một lượt, hai người đã thấm mệt, mẹ Hàn dắt cô vào một quán cafe
Chúng ta vào đây nghỉ ngơi một chút đã
Chu Tịnh Kỳ chưa từng đi vào những quán cafe sang trọng, không biết gọi cái gì, mẹ Hàn nhìn ra được cô vẫn đang lúng túng
Con gái không nên uống nhiều cafe, nên uống nước hoa quả bồi bổ sức khoẻ.
Nói xong liền báo một tên đồ uống với nhân viên.
Chu Tịnh Kỳ thấy mình thật may mắn khi nhận được sự quan tâm tinh tế từ nhà họ Hàn.
Hai người uống nước trò chuyện xong, về đến nhà thì đồ mua lúc chiều cũng được gửi đến.
Hàn Lâm Viễn nhìn chỗ đồ rồi lại hỏi mẹ Hàn :Chỉ có bao nhiêu đây sao.
Nhưng đổi lại chỉ là cái lườm của mẹ Hàn, Hàn Lâm Viễn gãi gãi chóp mũi, họ nhẹ một cái.
Chu Tịnh Kỳ còn đang cảm thấy quá nhiều, đi tới bên cạnh Hàn Lâm Viễn :Quá nhiều rồi, em đâu cần nhiều đồ như vậy.
Tất cả là mẹ mua cho em đó, hôm nay mẹ chẳng mua cái gì của mẹ cả.
Chu Tịnh Kỳ muốn tặng bà một chiếc áo nhưng mẹ Hàn kiên quyết từ chối, không muốn cô tốn kém.
Buổi tối hai người ở lại Hàn gia ăn cơm.
Mẹ Hàn mua rất nhiều đồ cho cô nên không sợ buổi tối không có đồ thay.
Ăn cơm xong mẹ Hàn nhìn Hàn Lâm Viễn thâm ý, anh không hiểu ánh mắt của mẹ mình.
Cuối cùng mới biết, mẹ Hàn chu đáo chuẩn bị cho hai người có một phòng.
Chu Tịnh Kỳ đỏ mặt xấu hổ, dù đã từng ngủ cùng nhau trong lều bạt, nhưng đây là Hàn gia, còn có ba mẹ Hàn ở nhà, Chu Tịnh Kỳ không được tự nhiên.
Để anh sai người dọn một phòng ngủ khác.
Hàn Lâm Viễn ra ngoài không lâu thì đã quay về
Các phòng khác đều không thể ở được, chúng ta ngủ ở phòng này thôi.
Hàn Lâm Viễn sao không nhận ra đây là tác phẩm của mẹ anh chứ, Hàn Lâm Viễn âm thầm khen mẹ anh một câu.
Vậy chỉ đành ở chung phòng-Chu Tịnh Kỳ không làm khó anh nữa.
Đi ngủ thôi.
Chu Tịnh Kỳ xấu hổ nằm xuống, sau đó là một bàn tay vòng qua eo, kéo cô ôm vào trong lòng
Hôm nay em có vui không.
-Hàn Lâm Viễn phả hơi nóng vào cổ cô, làm cô bất chợt ngứa ngáy.
Chu Tịnh Kỳ hơi giãy giụa, lại nghe