Sáng hôm sau hai người tỉnh dậy sớm.
Mẹ Hàn đã cho người chuẩn bị một bàn thức ăn sáng.
Dù đang mở cờ trong bụng nhưng mẹ Hàn không biểu hiện ra bên ngoài, gọi hai người tới ăn sáng.
Ba Hàn hiểu vợ mình đang nghĩ gì, ông chỉ lắc đầu cười cưng chiều.
Chu Tịnh Kỳ vẫn còn đang ngại ngùng, nhưng mẹ Hàn không cử sử bất thường nên cô cũng giả vờ bình tĩnh, từ tốn dùng bữa.
Đồ mua hôm qua, mẹ Hàn đã cho ngừoi chất hết lên con Rolls Royce của Hàn Lâm Viễn.
Hai người ăn sáng xong thì chuẩn bị về lại bệnh viện.
Mẹ Hàn kéo tay Chu Tịnh Kỳ lưu luyến: Lần sau bác sẽ ở nhà nhiều hơn, hai chúng ta lại cùng nhau dạo phố, uống trà.
Lần sau con đổi cách xưng hô, gọi bác là mẹ được không?
Chu Tịnh Kỳ ngại ngùng không biết trả lời sao, Hàn Lâm Viễn đòi lại tay của Chu Tịnh Kỳ từ mẹ Hàn:
Mẹ à, con sẽ cố gắng.
Bọn con phải về bệnh viện bây giờ đây.
Hàn Lâm Viễn nghĩ, anh sẽ cố gắng để Chu Tịnh Kỳ sớm đổi cách xưng hô.
Rồi trong ánh mắt lưu luyến của ba mẹ Hàn, hai ngừoi lên xe rời đi.
Trên xe Hàn Lâm Viễn cầm lấy tay Chu Tịnh Kỳ:"Em có vui không"
Chu Tịnh Kỳ gật đầu lia lịa:"Vui lắm ạ.
Nếu ba mẹ nào cũng giống như ba mẹ anh, sẽ không còn đứa trẻ bất hạnh nào nữa.
Vậy lần sau gặp lại, em thoả mãn nguyện vọng của mẹ.
Đừng gọi hai bác nữa, gọi là ba mẹ đi.
Chu Tịnh Kỳ không trả lời anh, cong môi cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hàn Lâm Viễn dù không nhận được câu trả lời, nhưng tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Ngừoi ở bệnh viện đã không lạ lẫm khi thấy Hàn Lâm Viễn và Chu Tịnh Kỳ ở cạnh nhau nữa.
Bọn họ vẫn luôn yêu quý tính cách thật thà, lương thiện của Chu Tịnh Kỳ, vậy nên bây giờ cũng không hề thay đổi thái độ đối với cô.
Hôm nay trong giờ nghỉ, mấy người hay thân thiết với Chu Tịnh Kỳ ngồi lại tám chuyện, hỏi Chu Tịnh Kỳ
Bao giờ cô với giám đốc Hàn kết hôn vậy?
Chu Tình Kỳ đỏ mặt: Vẫn còn sớm mà, chúng tôi chưa vội tính đến chuyện đó.
Một ngừoi đống nghiệp khác trêu trọc: Chỉ có cô thấy chưa vội thôi, chứ chúng tôi thấy giám đốc Hàn vội năm rồi đó.
Năm nay anh ấy cũng ba mươi tuổi rồi.
Chu Tịnh Kỳ cũng chợt nghĩ tới, anh năm nay đã ba