Nhìn thấy dòng cuối cùng trong tờ kết quả, Tô Vĩ Thành kích động muốn lao ra khỏi cửa, Hàn Lâm Viễn kịp thời giữ anh lại
Cậu đừng đi, như vậy gây chú ý quá, tớ sẽ gọi cô ấy lên đây.
Chu Tịnh Kỳ vẫn còn đang bận rộn thì trưởng khoa vào thông báo cho cô nghỉ chiều nay.
Chu Tịnh Kỳ liền thấy hoang mang, ngày hôm qua cô vừa nghỉ xong, hôm nay trưởng khoa lại cho cô nghỉ tiếp.
Giám đốc xin nghỉ cho cô, cô lên gặp giám đốc luôn đi
Chu Tịnh Kỳ ù ù cạc cạc đi lên phòng Hàn Lâm Viễn, hai người vừa gặp nhau lúc sáng thôi mà.
Chu Tịnh Kỳ đẩy cửa đi vào:" Chồng ơi.
Anh tìm..."
Còn chưa kịp nói hết câu, một bóng người lao tới ôm chầm lấy cô, đến Hàn Lâm Viễn cũng sững sờ.
Chu Tịnh Kỳ hoảng sợ, lại cảm thấy người đang ôm mình run run
Chồng ơi, anh Thành bị sao vậy, mau kéo anh ấy ra đi
Hàn Lâm Viễn lúc ấy mới hoàn hồn, đi tới tách Tô Vĩ Thành ra, tốn khá sức mới tách ra được.
Thật hiếm khi bắt gặp được biểu hiện không kiểm soát được của Tô Vĩ Thành như này.
Cậu bình tĩnh đã, ngồi xuống từ từ nói.
Tách được Tô Vĩ Thành ra, Chu Tịnh Kì liền chạy tới nép phía sau, ôm lấy cánh tay Hàn Lâm Viễn.
Hàn Lâm Viễn vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi: Không sao đâu, là chuyện tốt.
Chu Tịnh Kỳ nhìn qua vai Hàn Lâm Viễn, nhìn thấy mắt Tô Vĩ Thành đã đỏ hoe, Chu Tịnh Kỳ thoáng kinh ngạc.
Anh Thành bị sao vậy?
Hàn Lâm Viễn kéo cô tới ghế sofa ngồi xuống
Anh có chuyện cần nói với em.
Tô Vĩ Thành cả người run run, lên tiếng khàn khàn: Xin lỗi em gái, anh đã quá kích động rồi
Chu Tịnh Kỳ ghé sang thì thầm vào tai Hàn Lâm Viễn: Chẳng lẽ vì em đặt bữa sáng cho cả anh ấy mà anh ấy kích động thành bộ dáng như vậy?
Hàn Lâm Viễn cười nhìn cô: Cũng không hẳn, nhưng bữa sáng em đặt đúng là khiến anh ấy rất cảm động.
Chu Tịnh Kỳ không dám nhìn sang Tô Vĩ Thành, nhưng cô biết anh hiện