Đồng tử Chu Cẩn co lại, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt Giang Hàn Thanh.
Không thể, thật sự không thể.
Vào lúc này cô không nên nhớ đến Tưởng Thành, nhớ về ngày mưa tầm tã đó.
Tưởng Thành cầm ô che cho cô, khi cười, đôi mắt đen sáng rực, lộ ra chiếc răng nanh.
“Tiểu Ngũ, đừng đùa anh.”
Chu Cẩn lo lắng đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cô hét vào mặt anh: “Ai muốn đùa với anh?
Em nghiêm túc đấy.
Em thích anh, từ nhỏ đến lớn chỉ thích một mình anh.”
Anh ta nhướng mày nghiêm túc nhìn cô, nhưng cũng không coi trọng lời nói của Chu Cẩn.
Anh ta không từ chối cũng không đồng ý, mà quay người bỏ lại một câu: “Cô nhóc như em hiểu gì? Về nhà đi, tự em theo đến đây, gặp mưa cũng kệ em.”
Chu Cẩn thấy tâm ý bị anh ta khinh thường, nên bất mãn thở dài, nắm chặt tay, chạy nhanh đuổi theo Tưởng Thành.
Tưởng Thành vừa cao, chân lại dài, bước chân nhanh hơn Chu Cẩn rất nhiều.
Nhưng cô vẫn theo kịp, Tưởng Thành đành nhân nhượng giảm tốc độ, nên hai người theo kịp nhau.
Cô nghiến răng thề: “Anh hãy đợi đấy, tôi sẽ chứng minh cho anh xem.”
Nếu nói gặp lại Tưởng Thành một lần nữa, trong lòng cô không tồn tại bất cứ dao động nào hẳn là giả dối.
Càng hận, thì chứng minh cô càng quan tâm.
Cô không có cách nào chứng minh mình thờ ơ với Giang Hàn Thanh, vì vậy cô chọn đứng dậy rời đi, hạ giọng nói: “Em đi lấy khăn tắm.”
Giang Hàn Thanh không nhịn được nắm cổ tay Chu Cẩn.
Anh cụp mắt xuống, hơi thở gấp gáp vừa phát sinh du͙© vọиɠ bị ép càng lúc càng sâu, càng lúc càng chậm.
Giang hàn Thanh rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, kiềm chế, xin lỗi Chu Cẩn nói: “Anh rút lại lời vừa nói.”
Chu Cẩn chọn cách né tránh câu hỏi của Tưởng Thành, thứ nhất cô không muốn Tưởng Thành quay lại và đảo lộn cuộc sống của cô, thứ hai cô không muốn lừa Giang Hàn Thanh.
Người đàn ông trước mặt Chu Cẩn, rõ ràng anh tuấn có văn hóa, giàu có, biết tiết chế, lúc này trong con ngươi hiện lên tia thanh tịnh, xen lẫn một vẻ đẹp thẹn thùng.
Chu Cẩn vốn dĩ có ý muốn bảo vệ, huống chi là một người vốn bình tĩnh như Giang Hàn Thanh, hiếm khi thay đổi cảm xúc, bất cứ khi nào mang theo vẻ yếu đuối và vô tội, Chu Cẩn đều muốn nâng niu từng chút một.
Đó không phải là tình yêu, đó chỉ là bản tính trời sinh của cô.
Giang Hàn Thanh là chồng cô, bây giờ lại vì cô mà bị thương, ít nhất cô có thể chứng minh rằng mình sẽ không để anh thất vọng, vì vậy–
Chu Cẩn ôm cổ Giang Hàn Thanh, quay lại hôn anh.
Đôi môi ấm áp và mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào môi Giang Hàn Thanh, lại hôn lên má anh.
Không kịp đề phòng, Giang Hàn Thanh sững sờ, ngón tay vô thức nắm chặt ga giường, vai khẽ run.
Nụ hôn của con gái không giống như con trai, không có sự hung hãn hay mê mẩn.
Nụ hôn của Chu Cẩn nhẹ nhàng, êm dịu như nước, khi anh nhận ra mình mắc bẫy thì đã quá muộn.
Giang Hàn Thanh có chút không thở nổi.
Chu Cẩn khuỵu gối xuống giường, hai tay ôm lấy mặt Giang Hàn Thanh, hôn một cách tinh tế.
Cô chiếm ưu thế, như đang thưởng thức một món điểm tâm nào đó.
Đầu lưỡi lướt qua gò má trắng lạnh của Giang Hàn Thanh, chạm nhẹ vào vành tai.
Giang Hàn Thanh kinh ngạc, tai ngứa đến tê dại, lưng chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Anh không ngừng được, thân thể cứng nhắc cuối cùng đã khôi phục cảm giác, giơ tay lên ôm eo Chu Cẩn, kéo cô ra một khoảng cách nhất định: “Chu Cẩn, em….”
“Không phải muốn chứng minh sao?”
Mặt cô đỏ bừng, hơi thở khẽ khàng.
Trước mặt