Đôi mắt anh sáng như sao, lại gần trong gang tấc khiến Chu Cẩn nhìn mãi không rời.
Giang Hàn Thanh cởϊ áσ sơ mi ra.
Nhìn bên ngoài thì thấy anh có vẻ thư sinh, nho nhã, dáng người mảnh khảnh, nhưng phần cơ bụng lộ ra lại rất săn chắc.
Chu Cẩn không nhịn được chạm lên, bàn tay lập tức cảm nhận được sự cường tráng và cứng rắn.
Cô chợt nhớ đến cách Giang Hàn Thanh khống chế Lại Tam.
Chắc chắn phải trải qua huấn luyện mới có được kỹ thuật chế ngự đối thủ như vậy.
Giang Hàn Thanh hưởng thụ việc Chu Cẩn kiểm duyệt thân thể mình, nghiêm túc hỏi: “Em hài lòng chứ?”
Chu Cẩn vội vàng thu tay, nghe thấy câu hỏi của anh, vừa ngại ngùng lại vừa muốn cười.
Cô cười, đôi mắt cong lên như trăng khuyết.
Nụ cười đó khiến Giang Hàn Thanh không khỏi động lòng, giơ tay vén mấy sợi tóc ướt mồ hôi dính lên má của Chu Cẩn.
Hành động đó khiến vành tai đang ửng hồng bị lộ ra, nhìn dáng vẻ càng mê người.
Tình cảm cuồn cuộn trong ánh mắt nồng nàn của Giang Hàn Thanh.
Anh cúi đầu, cắn nhẹ vào tai cô.
“Chu Cẩn.”
Giọng nói mềm mại cùng hơi thở nhẹ nhàng khiến Chu Cẩn không nhịn được nuốt nước bọt.
Cô men theo cánh tay anh ôm chặt.
Ngón tay bấm vào da thịt sau lưng Giang Hàn Thanh.
Lưng của Giang Hàn Thanh rất rắn chắc, gầy một chút nhưng lại rất mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp.
Ánh đèn dịu nhẹ trong căn phòng phủ trên da khiến anh trông giống như một bức tượng sáp.
Cơ thể của Giang Hàn Thanh rất sạch sẽ.
Chu Cẩn có thể ngửi thấy trên người anh hương thơm mát mẻ, giống như bạc hà.
Cô chưa thấy ai có mùi dễ chịu như vậy.
Anh hôn cô thật sâu, xé rách chiếc qυầи ɭóŧ dưới váy.
Giang Hàn Thanh không dám nghĩ, có bao nhiêu người đã từng nhìn thân thể tuyệt đẹp này.
Trong quán bar Phượng Hoàng Lửa, đám người đông đúc đi ra đi vào, không ngừng va vào vai của Chu Cẩn.
Giang Hàn Thanh đứng quan sát từ trong góc khuất.
Có lúc, anh cực kỳ chán ghét sự nhạy bén của mình, vì anh có thể dễ dàng nhìn ra được từng gã đàn ông đi qua bên cạnh cô đang ôm trong lòng những suy nghĩ vừa bẩn thỉu, vừa ghê tởm như thế nào.
Sự đố kị thực sự có thể khiến cho một người rơi vào trạng thái điên cuồng, mất kiểm soát.
Anh biết mình không có tư cách nhưng lại không thể gạt đi suy nghĩ – Chu Cẩn chỉ có thể thuộc về anh.
Chu Cẩn thở hổn hển.
Rõ ràng Giang Hàn Thanh khá vụng về, không hề thành thạo, nhưng dưới sự trêu trọc của anh, trái tim cô đập dồn dập, dần chìm vào u mê.
Ánh mắt của cô mơ màng, hỗn loạn.
Đột nhiên, thân thể ướt đẫm mồ hôi của cô bị Giang Hàn Thanh kéo vào lòng.
Vật cứ.ng rắn nóng bóng của người đàn ông chạm vào hoa hu.yệt.
Chu Cẩn bất giác cắn môi, ngại ngùng nhận ra nơi kín đáo kia đã tràn ngập dịch mật.
Khuôn mặt của hai người kề sát vào nhau.
Giang Hàn Thanh đưa tay giữ gáy của Chu Cẩn.
Cô không nhìn thấy biểu cảm của anh mà chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp đồng nhịp với động tác mạnh mẽ của thắt lưng, không ngừng cọ sát vào viên thịt mẫn cảm của cô.
Hơi thở của người đàn ông hỗn loạn, gấp gáp, nhưng lại không đi vào trong khiến Chu Cẩn sinh ra một loại cảm giác làʍ t̠ìиɦ hoang đường.
Không phải làʍ t̠ìиɦ, mà giống như Giang Hàn Thanh đang mê mẩn thân thể cô.
Giữa h.ai chân tê dại như điện giật khiến Chu Cẩn nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Dưới bàn tay của Giang Hàn Thanh, thân thể cô trở nên mềm mại như nước.
Giang Hàn Thanh không ngờ Chu Cẩn có thể phát ra âm thanh yêu kiều như thế, khiến du͙© vọиɠ trong mạch máu tăng vọt lên.
Cơ bắp trên cánh tay anh dần dần căng cứng.
Ngay sau đó, Chu Cẩn nghe thấy âm thanh vừa sung sướиɠ vừa kiềm nén trong cổ họng của Giang Hàn Thanh.
Chất dịch ấm nóng bắn lên eo nhỏ của cô.
Giang Hàn Thanh thở vài hơi mới thả lỏng cơ bắp toàn thân, áp sát vào Chu Cẩn.
Cô cảm nhận được l*иg ngực ấm áp của Giang Hàn Thanh vẫn còn lên xuống dồn dập thì vô cùng kinh ngạc hỏi: “Không phải đây là lần đầu của anh đấy chứ?”
Khuôn mặt Giang Hàn Thanh ửng đỏ: “…Ừ.”
“…”
Trong lòng Chu Cẩn cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Quả nhiên cô không hiểu gì về Giang Hàn Thanh.
Tuy rằng nhìn anh có vẻ lạnh lùng, có thể thấy không mấy nhiệt tình với chuyện nam nữ, nhưng diện mạo tuấn tú như thế khiến Chu Cẩn cho rằng ít nhất anh cũng từng có bạn gái.
Chu Cẩn sợ động đến tự trọng đàn ông của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói: “Yên tâm, em sẽ có trách nhiệm với anh.”
Giang Hàn Thanh luôn bình tĩnh, khách quan.
Vốn dĩ anh cũng đã thừa nhận những thay đổi của mình, nhưng nghe câu nói trêu trọc của Chu Cẩn lại cảm thấy có chút xấu hổ.
“… Chu Cẩn.”
Đôi mắt phượng hẹp dài, đôi môi mỏng mím lại.
Chu Cẩn nhìn khuôn mặt bối rối