Trans: Hoàng Anh+ Beta
Mãi cho đến khi nhìn rõ là thuốc gì, cơ bắp toàn thân Giang Hàn Thanh đột nhiên co chặt lại, cả người như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục trong phút chốc.
Tức giận vì bị lừa dối đã kích động đến lý trí của anh, nắm đấm Giang Hàn Thanh mạnh mẽ giáng xuống tủ giày một tiếng ‘rầm’.
Tiếng động lớn đột ngột vang lên khiến Chu Cẩn tỉnh giấc, cô còn chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì trông thấy bóng dáng Giang Hàn Thanh lao tới, siết chặt lấy cổ tay cô.
Sự ngang ngược, thô bạo và cơn giận không thể kiềm chế được của anh, gần như sắp nổ tung, nhưng tất cả đều bị anh nén lại thành lời cáo buộc lạnh lùng: “Ngay từ đầu em đã không có ý định sinh con cho anh!”
Giang Hàn Thanh mạnh mẽ dùng lực, Chu Cẩn bị anh đẩy suýt nữa ngã xuống giường, khiến đầu óc cô nhất thời choáng váng.
Phải một lúc sau, cô mới mở mắt ra và nhìn anh.
Đôi mắt anh đỏ ngàu và hung dữ, dáng vẻ căm phẫn như muốn giết người đó đã dọa cho Chu Cẩn phải khiếp sợ.
Anh không hề say, đây là Giang Hàn Thanh đang rất tỉnh táo.
Từ lúc quen nhau, Chu Cẩn chưa bao giờ trông thấy anh thế này, anh lột bỏ hết tất cả sự ôn nhu nhã nhặn ngày thường, để lộ mặt lạnh lùng tàn nhẫn chưa từng có, ngang nhiên vô cơ trút giận lên cô.
Cô vẫn im lặng, đôi bên rơi vào trầm mặc, duy chỉ có nghe rõ tiếng thở gấp nặng nề của Giang Hàn Thanh.
Anh nhìn chằm chằm vào Chu Cẩn, tinh ý bắt gặp sự hoảng sợ và né tránh nơi ánh mắt cô.
Một lát sau, như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đột nhiên anh buông tay, đứng lên, giữ khoảng cách với Chu Cẩn càng lúc càng xa.
Tay phải bất giác run lên, không biết nên làm gì để trút bỏ tất cả những nỗi đau và sự sợ hãi đang hiện hữu, liếc mắt thoáng thấy trên bàn có đặt hai chiếc ly uống nước cạnh nhau, anh vung tay gạt mạnh xuống đất.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm cho Chu Cẩn sợ hãi hơn cả tiếng sấm rền, cô theo bản năng cuộn tròn người rồi bịt tai lại.
Giang Hàn Thanh không nhìn về phía cô, ghì tay xuống bàn, chống đỡ thân thể: “Sao anh lại luôn ảo tưởng em sẽ sinh con cho anh chứ? Chu Cẩn, Chu Cẩn … Tại sao chúng ta lại kết hôn?”
Cơn giận đó còn chưa được trút hết liền biến chuyển thành sự mệt mỏi u uất.
Anh đưa tay lên che trán, bật cười sửa lại: “Không, không đúng, phải nên hỏi tại sao anh lại cầu hôn em…?”
Rõ ràng anh biết cô đã có người trong lòng, cũng biết Chu Cẩn chọn lấy anh chỉ để nghe theo ý nguyện của ba mẹ, hoặc là mượn cớ cho một hôn nhân mới để quên đi Tưởng Thành…
Anh biết tất cả những điều này.
Chu Cẩn nhìn thấy viên thuốc tránh thai trên mặt đất, trong lòng đầy kinh sợ, vội ngồi bật dậy từ trên giường.
Cô vuốt mớ tóc gãy rụng trước trán, miễn cưỡng trấn an bản thân khỏi cơn hoảng loạn.
Cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, sau đó cố giải thích cho Giang Hàn Thanh hiểu: “Hàn Thanh, chẳng phải em đã nói với anh trước khi kết hôn, một khi vụ án của anh hai còn chưa được làm rõ, em không muốn có con…”
Cô đứng dậy, đi đến gần Giang Hàn Thanh, vuốt ve cánh tay anh từ phía sau: “Bởi vì em phải ra ngoài làm việc, không thể mang thai.”
Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, cảm xúc đã đến độ sôi trào cũng dần dịu đi bởi giọng điệu vô cùng dịu dàng của Chu Cẩn.
Đồng thời, cũng nhen nhóm một cảm giác áy náy và hối hận sâu sắc.
Chu Cẩn nói: “Anh không thích đeo bao, thế nên em luôn phải uống thuốc.
Em muốn sau này đợi đến một thời điểm thích hợp nào đó, chúng ta sẽ lại có con.”
Cô xoay người Giang Hàn Thanh lại, hàng lông mày khẽ nhướng lên vốn tưởng mang theo ý cười, lúc này lại nhíu chặt.
Chu Cẩn nói: “Hàn Thanh, em không hiểu sao anh lại có tính tình xấu như vậy.
Dáng vẻ này của anh thực sự dọa em sợ đấy…”
Ngực Giang Hàn Thanh phập phồng lên xuống.
Anh giương đôi mắt toàn là tia máu đỏ ngầu nhìn Chu Cẩn, đầu tóc cô rối bù, quần áo xộc xệch nhếch nhác, có lẽ vì sợ hãi nên hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Trên làn da trắng nõn của cô đều in dấu hôn và vết cắn của anh, dấu răng trên cổ chuyển sang màu đỏ sẫm và thâm tím, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Giang Hàn Thanh nghĩ, tại sao mình lại biến thành như thế này?
[ Anh có thường thế này không? Khi mất kiểm soát cảm xúc liền sẽ có xu hướng bạo lực?]
Đây là câu hỏi chất vấn của Chu Cẩn vào ngày hôm đó khi thấy anh đấm Nghiêm Bân và gần như mất kiểm soát.
Lúc đó anh cũng nghiêm túc thề thốt với Chu Cẩn rằng [ Anh sẽ không làm tổn thương em.]
Vậy mà bây giờ xem anh đang làm cái gì đây?
Anh nắm chặt bàn tay phải, ngay cả dũng khí đối mặt với Chu Cẩn lần nữa đều không có.
Cô không làm gì sai, là anh quá vội vã, quá muốn có một đứa con và một gia đình trọn vẹn.
Ít nhất, ít nhất như thế, Chu Cẩn sẽ không thể rời bỏ anh mà đi.
Anh còn luôn trách móc Giang Bác Tri vô trách nhiệm với con cái, bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh cũng chẳng khác gì ông.
Giang Hàn Thanh không thể kiểm soát được cơn ghen tuông và lòng tham của mình, cũng căm ghét bản thân ngày càng lún sâu vào những điều xấu xa tiêu cực mà không cách nào rút thân ra được…
Không ai giải thoát cho anh.
Anh không muốn làm tổn thương Chu Cẩn nữa.
Chu Cẩn thấy vẻ mặt của anh