Trans: Hoàng Anh+ Beta
Gian nhà không có người thật quá trống trải, một cảm giác lạnh lẽo không cách nào sưởi ấm được.
Chu Cẩn như bị cuốn vào trong bóng tối, ôm gối cuộn người ngồi trong góc, ngủ say sưa giống như không thể tỉnh lại nữa.
Cô lại nhìn thấy Chu Xuyên.
Trên con đường mưa tuyết bay lất phất trong ngõ Chi Tử, ngọn đèn đường tỏa ra tia sáng nhỏ rực rỡ, hoa tuyết xào xạc dưới chân.
Họ đứng trong khoảng ánh sáng và bóng tối đó.
Chu Xuyên mặc bộ quân phục chỉnh tề, quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Anh tháo đôi găng tay ủ ấm của mình ra, đeo lên đôi tay nhỏ bé của Chu Cẩn, xoa xoa gò má lạnh đến đỏ bừng của cô.
Chu Xuyên nói: “Lạnh không?”
Cô lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, anh đừng đi có được không?”
Anh ấy sắp phải vào quân đội, hoặc sắp phải đến một nơi rất xa.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Xuyên chưa từng đi xa Chu Cẩn, cô không muốn để Chu Xuyên đi.
“Không phải lúc nào anh hai cũng ở bên cạnh em được.” Chu Xuyên nói, “Em ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ai dám bắt nạt em thì phải đến tìm Tưởng Thành đấy.”
Tưởng Thành đứng sau lưng cô không xa, nghe thấy Chu Xuyên nhắc tên mình liền đi tới.
Hai tay đút trong túi quần, lúc nhỏ vẫn luôn như vậy, chẳng buồn để ai vào mắt.
Chu Xuyên nhìn anh, không khỏi nở nụ cười, dang rộng cánh tay ra, ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
Anh xoa đầu Tưởng Thành nói: “Em là đàn ông con trai, phải chăm sóc tốt cho em gái, nghe rõ chưa?”
“Còn cần anh nhắc?”
Tưởng Thành chán ghét khó chịu với anh ấy, rất nhanh liền vùng vằng thoát ra khỏi cái ôm của anh.
Nhìn Chu Xuyên rồi dừng một chút, Tưởng Thành thở ra một hơi sương trắng, thấp giọng nói: “Anh, anh phải sớm trở về đấy!”
Chu Xuyên cong môi khẽ mỉm cười.
Chu Cẩn óp miệng lại, hạ quyết tâm không muốn để Chu Xuyên lo lắng cho mình, nói chắc nịch: “Em không khóc.”
Trong màn tuyết rơi trắng xoá, Tưởng Thành nắm tay Chu Cẩn, nhìn Chu Xuyên trong bộ quân phục xoay người rời đi.
Chu Xuyên bước đi rất chậm, nhưng không hề ngoảnh lại, cuối cùng biến mất trong đêm tuyết mênh mông.
Trên đường về nhà, Chu Cẩn chỉ cúi đầu, nhìn đôi ủng của mình giẫm lên tuyết kêu cót két.
Tưởng Thành dẫn cô đi được nửa đường liền nói: “Bây giờ em có thể khóc rồi.”
Chu Cẩn không ngẩng đầu lên, mà chỉ nắm chặt ngón tay của Tưởng Thành, tiếp tục lắc đầu, “Em không khóc…”
Nhưng vừa nói xong, nước mắt lại thấm đẫm hai bên má.
Cô vừa đi vừa lau nước mắt, bướng bỉnh nói: “Em không khóc.”
Không bao lâu, cô nghe thấy Tưởng Thành bất lực thở dài: “Tiểu Ngũ, em cứ thế này thì anh phải làm sao?”
Chu Cẩn định thần lại, đột nhiên phát hiện bàn tay đang nắm Tưởng Thành cũng trống rỗng, không biết anh đã đi về phía trước một đoạn rất xa từ khi nào.
Cô hơi sợ hãi và lảo đảo chạy đuổi theo.
Đèn đường giống như bị hỏng, đường phố tối om, hướng Chu Xuyên rời đi cũng không có ánh sáng, con đường phía trước cũng vậy, nhưng cô không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhắm mắt chạy một mạch về phía trước.
Bước chân cô loạng choạng, cả người bất giác ngã nhào xuống đất, trong phút chốc, cơn đau như dự tính không đến, một cánh tay vững vàng đỡ lấy cô.
Cô bị một người đàn ông kéo vào lòng, va vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh ta.
Trên người anh ta có một mùi nước hoa rất dễ chịu.
Chu Cẩn kinh ngạc nhìn lên, thấy người đàn ông có đôi mắt đẹp như mắt phượng, môi mỏng nở nụ cười ôn nhu, gọi tên cô: “Chu Cẩn.”
Cửa sổ mở toang, gió lùa qua rèm tuyn, không khí ẩm ướt lạnh lẽo nhanh chóng tràn khắp cả căn phòng.
Toàn thân Chu Cẩn run lên, dễ dàng bị đánh thức, mở mắt ra liền chìm trong bóng tối, người gọi tên cô cũng đã biến mất ngay trước mắt.
Một lúc sau, cô mới nhận ra mình đã ngủ quên ở lối ra vào cửa, cả người toát mồ hôi lạnh.
Nhạc chuông điện thoại cứ réo rắt liên tục.
Cô nhắm mắt, vén mớ tóc gãy ướt đẫm mồ hôi sang một bên rồi mới ổn định lại tinh thần đi nghe điện thoại.
Âm giọng thất thanh của Nghiêm Bân ở đầu dây bên kia trực tiếp gào lên, “Tiểu Ngũ, em muốn chết phải không, sao mãi không nhận điện thoại?”
Chu Cẩn cau mày, đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, hỏi anh ta: “Có chuyện gì thế?”
Nghiêm Bân nói: “Chỉ muốn hỏi em số điện thoại của đại ca, anh không liên lạc với anh ấy được.”
“Em cũng không biết.”
Chu Cẩn cố chịu cảm giác nhói nhói như kim châm nơi bàn chân, loạng choạng đứng dậy, bật đèn lên, thấy đồng hồ hiển thị đã là bảy giờ tối.
Nghiêm Bân vẫn đang to tiếng: “Em không hỏi anh ấy à? Vậy bây giờ anh ấy có điện thoại để dùng không?”
Chu Cẩn nói: “… Em không nghĩ nhiều như thế, chỉ mua một số đồ dùng cần thiết thôi.
Đợi khi nào vụ án được xử lý xong đâu đấy, anh ấy sẽ tự biết đường đi mua, tới lúc đó thì sẽ biết.”
Nghiêm Bân nghe thấy giọng điệu cô mệt mỏi nên cũng không hỏi quá nhiều, nói: “Được rồi, em nhớ phải giúp đỡ anh ấy đấy.” Sau đó, Nghiêm Bân do dự một hồi rồi hỏi: “Tên đó nhà em không nói gì chứ?”
“Nói gì?”
“Anh thấy anh ta vẫn còn để bụng chuyện yêu đương trước đây của em với đại ca.
Lần trước gặp mặt, anh phát hiện ra thằng cha này không phải là người tử tế gì, anh ta chắc chắn sẽ vì chuyện này mà trở mặt với em.”
Chu Cẩn: “…”
“Nếu anh ta đối xử với em không tốt, chỉ cần nói với anh ba, không được nữa thì còn có đại ca.
Tuy anh ấy… làm ăn buôn bán bất chính, nhưng anh ấy sẽ không bỏ mặc em.” Nghiêm Bân dừng lại ở đó, không nói gì tiếp nữa.
“Lúc nào rảnh thì gọi cho anh.”
“Biết rồi.”
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Chu Cẩn ôm cái trán đau nhức rồi trầm tư suy nghĩ một lúc, cô nghĩ, ngay cả Nghiêm Bân cũng biết.
Trong chốc lát, dường như cô nghe thấy giọng nói của Giang Hàn Thanh vang vọng bên tai.
[Nếu em muốn nghe, anh vẫn còn có thể nói ra rất nhiều, rất nhiều, những chuyện đó em căn bản chưa từng nói cho anh nhưng anh lại biết rất rõ.]
…
[Chu Cẩn, không phải em không hiểu, chỉ là từ trước đến nay em chưa từng quan tâm anh.]
…
[Chu Cẩn, chúng ta ly hôn đi.]
…
Chu Cẩn biết mình không thể ở lại đây thêm được nữa, như thế sẽ chỉ khiến tâm trạng của cô ngày càng tồi tệ hơn thôi.
Cô biết phải làm gì để bản thân trở nên tốt hơn.
Chu Cẩn lau nước mắt cho mình, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất lên, đầu tiên nấu cho mình một bát mì, lấp đầy cái bụng đói rồi mới vào phòng tắm rửa, sau khi xử lý vết thương trên người xong liền mặc quần áo