Khi diễn viên vai Tây Thi mà đạo diễn Quách lựa chọn đến đoàn phim, Thư Minh Yên mới ngạc nhiên nhận ra, người đó lại chính là Bạch Đường.
Sáu năm không gặp, cô ấy trở nên ít nói hơn rất nhiều, sau khi nhìn thấy Thư Minh Yên, cô ấy chỉ lịch sự chào hỏi hai câu rồi rời đi.
Cô ấy là người mới, chưa từng có tác phẩm nào công chiếu, sau khi tiến vào đoàn phim thì rất khách sáo với mọi người, chỉ một mình ngồi trong góc xem kịch bản.
Buổi sáng đạo diễn Quách bận rộn việc chỉ đạo cảnh quay, Thư Minh Yên nghe theo lời của biên kịch Dương Vãn Anh, nói rõ lại những điểm mà các diễn viên cần phải nắm chắc trong cảnh quay chiều nay.
Nói chuyện về kịch bản xong xuôi, có diễn viên nhìn về phía Bạch Đường: “Cô gái Tây Thi này thật sự rất đẹp, nhưng lại quá lạnh lùng.”
Anh ta quay đầu nói với diễn viên nam bên cạnh: “Phạm Lão, cô ấy là CP với cậu đó, không qua chào hỏi sao?”
“Qua rồi, nhưng người ta không muốn nói nhiều, tôi còn cách nào sao? Ngô Vương với cô ấy mới có nhiều cảnh đối đầu chung, hai người họ mới là CP.”
“Ngô Vương của chúng ta đâu rồi?”
“Đang quay, buổi sáng là cảnh diễn của cậu ta.”
Nam diễn viên trong vai Phạm Lãi hỏi Thư Minh Yên: “Tiểu Thư, trước kia đạo diễn Quách muốn cho cô casting, sao cô không thử vai, thấy cô hiểu rõ và chỉ điểm được từng vai diễn như vậy, không chừng cũng có thể diễn đó. Hai chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ rất tốt.”
Ở trong đoàn phim khá lâu nên Thư Minh Yên và mọi người đều rất thân với nhau, cô nghe vậy thì bật cười thành tiếng: “Anh đừng đùa, tôi chỉ biết phân tích vai diễn thôi, chứ không biết diễn.”
Có người nói tiếp: “Em gái Tiểu Thư đừng để ý cậu ta, cậu ta chỉ muốn chiếm tiện nghi của em thôi. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, em và Mộ tổng của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp có quan hệ gì vậy? Lần trước em về nhà, anh ta còn đích thân tới đón em nữa.”
Mọi người đã hóng tin tức này rất lâu rồi, bây giờ nghe vậy thì đều hướng mắt nhìn sang Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên ung dung cười nói: “Ông cụ Mộ và ông nội tôi quen biết nhau.”
Cô không muốn tiếp tục trò chuyện cùng nhóm người này nữa, thấy Bạch Đường đang ngồi dưới bóng cây, cô cầm chai nước đi tới.
Bạch Đường mặc đồ cổ trang, ngũ quan tinh xảo, là kiểu dịu dàng của người con gái Giang Nam.
Cô ấy đã học khiêu vũ một thời gian dài nên dáng người vô cùng mềm dẻo, body chuẩn hình chữ S, cô ấy mặc bộ trang phục màu xanh nhạt đơn giản mộc mạc, nhưng vẫn có phong thái cao quý như thường ngày, cảnh đẹp ý vui.
Thư Minh Yên đi tới, đưa cho cô ấy chai nước: “Chị Đường, uống nước đi.”
Bạch Đường ngẩng đầu, cười với Thư Minh Yên: “Cảm ơn.”
Cô ấy nhận lấy chai nước, đặt sang một bên, rồi lại nhìn Thư Minh Yên: “Mấy năm không gặp, em cao hơn nhiều rồi nhỉ, còn trổ mã xinh đẹp hơn.”
“Chị cũng vậy.” Thư Minh Yên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, im lặng một lát rồi nói: “Nhưng chị ít nói hơn rất nhiều, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Đường muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cười nhạt với Thư Minh Yên: “Chị có thể có chuyện gì chứ, ngay cả việc đơn giản như khiêu vũ mà cũng không theo được đến cùng, bây giờ cố gắng kiếm tiền để sống qua ngày thôi.”
Có lẽ cô ấy không muốn nói đến chuyện của bản thân, tiện thể hỏi Thư Minh Yên: “Nghe mẹ chị nói em đã kết hôn, đối phương là Mộ Du Trầm, thật hay giả thế?”
Thư Minh Yên đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, nhỏ giọng nói: “Là thật, nhưng nói ra thì dài lắm, ở đoàn phim không tiện kể, hôm nào em sẽ nói cho chị nghe.”
Bạch Đường gật đầu: “Anh ta đối xử tốt với em chứ?”
“Ừm, rất tốt.”
Hai người trò chuyện qua lại một hồi, bầu không khí cũng dần dịu lại, cảm giác gần gũi cứ vậy mà tự nhiên trở lại.
Thư Minh Yên tựa vào đầu vai Bạch Đường, nhỏ lại một số chuyện cũ: “Hồi còn bé, mỗi khi bị bạn học lớn tuổi hơn ức hiếp, em đánh không lại thì chị luôn là người bảo vệ em.”
Nói đến trước kia, ánh mắt của Bạch Đường nhìn về phía chân trời, đáy mắt mỉm cười: “Chị lớn hơn em ba tuổi, lúc đó còn cao hơn em một cái đầu, còn em hồi bé lại kén ăn, gầy đến nỗi chỉ còn bộ xương khô, đương nhiên không đánh lại đám người đó. Mẹ em thường xuyên sang nhà chị nhờ chị dỗ em ăn cơm.”
Thư Minh Yên khoát tay Bạch Đường: “Chị Đường, em vẫn luôn xem chị như chị ruột của mình, tuy rằng sau này em đến nhà họ Mộ, mỗi năm chúng ta chỉ gặp nhau một lần, nhưng mỗi lần gặp chị, em đều tâm sự đủ thứ trên trời dưới đất với chị, như vậy khiến em rất vui.”
Bạch Đường ghé mắt nhìn, mỉm cười: “Chị cũng vậy.”
Thư Minh Yên mím môi, muốn nói rồi lại thôi: “Nhưng trong sáu năm nay, đột nhiên chị cắt đứt liên lạc với em, rõ ràng em đã cho chị số điện thoại nhưng chị vẫn chưa gọi em lần nào cả?”
Vẻ mặt Bạch Đường chợt cứng đờ, trong mắt như có dao động.
Miệng cô ấy mấp máy, vẫn không nói nên lời, bỗng dưng một giọng nam lạnh lùng mơ hồ vang lên: “Bạch Đường, thì ra em thật sự tới đây đóng phim.”
Thư Minh Yên quay đầu lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xuất hiện trước mặt hai người.
Anh ta cao ráo, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ có giá trị lên tới 7 chữ số, thoạt nhìn trông rất lịch thiệp, nhưng trong đôi mắt như đang rình mồi kia, lại khiến con người ta cảm thấy sợ hãi.
Thư Minh Yên cảm nhận được rõ ràng, Bạch Đường đang co rúm lại bên cạnh cô.
“Chị Đường, chị quen anh ta sao?”
Bạch Đường né tránh tầm mắt của Thư Minh Yên, cầm kịch bản đứng dậy khỏi đất, cô ấy nhanh chóng đi tới trước mặt người đàn ông: “Bộ phim này tôi đã nói muốn quay thì nhất định sẽ quay, anh làm gì cũng vô dụng thôi.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, đáy mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Tính khí của em thay đổi nhiều quá nhỉ, đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
“Đường Đường, tốt nhất là bây giờ em cùng tôi về nhà.” Anh ta nghiêng người tới gần, ghé sát môi bên tai cô ấy, mỗi động tác đều lộ ra vẻ dịu dàng vô bờ bến, nhưng lời nói ra lại khiến đáy lòng Bạch Đường run sợ: “Hậu quả của việc chọc giận tôi, em cũng biết mà.”
Sắc mặt của Bạch Đường lập tức trở nên tái nhợt, cô ấy run rẩy lùi ra sau mấy bước.
Người đàn ông căn bản không cho Bạch Đường cơ hội trốn thoát, thuận thế giữ chặt cổ tay Bạch Đường, cô ấy càng giãy dụa thì người đàn ông càng siết chặt hơn.
Bạch Đường cảm giác xương cốt trong cổ tay mình đã suýt bị anh ta bóp nát, cơn đau buốt khiến cô ấy toát một tầng mồ hôi mỏng.
Vốn dĩ Thư Minh Yên không biết mối quan hệ giữa hai người nên không định nhúng tay vào, nhưng cô thấy rõ được sự sợ hãi trong mắt của Bạch Đường.
“Anh buông chị ấy ra!” Thư Minh Yên cầm một chai nước trong tay tiến tới, dùng sức đánh lên cánh tay của anh ta.
Bị đánh liên tục mấy cái, người đàn ông bị đau nên buộc phải buông cổ tay Bạch Đường ra, ánh mắt hung ác dừng ngay trên mặt Thư Minh Yên.
Một lát sau, anh ta che giấu sự thù địch trong đáy mắt, giọng điệu nhỏ nhẹ như lúc nãy: “Đường Đường, em gái này trông lạ quá nhỉ, em không định giới thiệu với tôi sao? Quan hệ giữa hai người tốt không?”
Đáy lòng Bạch Đường hoảng hốt, phủ nhận: “Không có, chúng tôi chỉ vừa quen biết nhau, không thân.”
“Phải không?” Đương nhiên người đàn ông không tin, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Thư Minh Yên, vẻ mặt đen tối.
Bạch Đường cảm thấy tình hình không ổn, xông tới bảo vệ Thư Minh Yên phía sau, cảnh cáo anh ta: “Cơ Trạch Dương, cô ấy không phải là người mà anh có thể trêu chọc đâu, tốt nhất anh đừng nên mơ tưởng gì cả.”
Cơ Trạch Dương cứ như không nghe thấy, anh ta từng bước tiến tới gần Thư Minh Yên.
Bạch Đường gấp rút lên tiếng: “Cô ấy là người của Mộ Du Trầm.”
Bước chân của Cơ Trạch Dương khựng lại, ánh mắt anh ta đang nhìn về phía Thư Minh Yên dò xét kỹ lưỡng hơn.
Trong giây lát, anh ta xoay người lại nhìn Bạch Đường: “Doạ tôi à?”
“Tôi không lừa anh, tất cả mọi người trong đoàn phim đều biết, nếu anh không tin thì tới hỏi thử đi.”
Bạch Đường nói rất chắc chắn, không giống như giả vờ, lại nhìn thấy vẻ mặt của Thư Minh Yên không có chút sợ hãi, không sợ trời không sợ đất.
Cơ Trạch Dương dần hiểu rõ, đáy mắt xẹt qua tia giễu cợt: “Nghe nói trong một bữa tiệc, Mộ Du Trầm đã công khai che chở một biên kịch nhỏ, thì ra là cô.”
Anh ta giương mắt nhìn Bạch Đường, trong ánh mắt lộ ra tia nham hiểm, khiến người ta không rét mà run: “Em cho rằng như vậy thì có thể thoát khỏi tay tôi sao? Đường Đường, tôi có rất nhiều thời gian để dây dưa với em.”
Cơ Trạch Dương xoay người rời đi.
Đợi đến khi anh ta đã đi xa, hai chân Bạch Đường như mềm nhũn, bất giác lùi ra sau hai bước.
Thư Minh Yên vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Chị Đường, anh ta là ai thế? Sao lại biến thái như vậy chứ?”
Bạch Đường lại ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân cây.
Thấy đôi môi cô ấy trắng bệch, còn đang bất giác run rẩy, Thư Minh Yên vội đưa nước cho cô ấy.
Bạch Đường làm ướt cổ họng, một lát sau mới bình tĩnh lại, nói với Thư Minh Yên: “Anh ta là con riêng của Lục gia, Cơ Trạch Dương.”
Thư Minh Yên hỏi: “Lục gia nào?”
“Chính là Lục gia có tiếng tăm lừng lẫy nhất ở Đồng Thành, Lục gia có ba người con trai, nhị thiếu Lục Thời Kì là người chèo lái tập đoàn Lục Thị, đại thiếu Lục Thời Ôn thì tập trung vào lĩnh vực đầu tư ngân hàng, tam