Thư Minh Yên không biết nói thế nào, gấp gáp giải thích: “Không phải, chỉ là vừa rồi tôi nghe được tin tức từ người khác, nói Lục gia là một gia tộc giàu có nổi tiếng ở Đồng Thành, sau đó còn nhắc đến Cơ Trạch Dương, họ nói rằng anh ta và anh không quá hoà hợp, nên tôi mới thuận miệng hỏi thử một chút.”
Dường như Mộ Du Trầm đã yên lòng, nên giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hơn: “Ừm, tôi từ chối làm ăn với hắn, có chút hiềm khích, hắn là một kẻ điên, chuyện gì cũng dám làm, nếu em nhìn thấy hắn ta thì tránh xa ngay đi, đừng động tới hắn, có biết chưa?”
Nhớ đến sáng nay mình đã chọc tới anh ta, nhưng Thư Minh Yên cũng không dám nhắc tới, chỉ ậm ờ đáp: “Tôi biết rồi.”
Mộ Du Trầm lại nghiêm túc nhấn mạnh một lần nữa: “Đừng chỉ biết nói miệng, phải ghi nhớ lời tôi nói vào lòng.”
Thư Minh Yên ngoan ngoãn trả lời: “Tôi đã khắc sâu vào lòng rồi, sau này tuyệt đối tránh xa anh ta.”
Giọng của cô nghe rất đáng thương, cứ như đang rất tủi thân vì bị anh dạy dỗ vậy.
Mộ Du Trầm thở dài: “Tôi sợ hắn vì hiềm khích với tôi mà gây bất lợi cho em.”
Thư Minh Yên ngoan ngoãn trả lời: “Bình thường ngoại trừ ở đoàn phim thì sẽ về khách sạn, tôi không đi đâu cả.”
Mộ Du Trầm: “Ừm.”
Bầu không khí giữa hai người dần hoà hoãn lại, rồi nhanh chóng rơi vào nốt trầm.
Thư Minh Yên cầm điện thoại, chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Anh đến căn tin của nhân viên dùng cơm à?”
“Chiều nay hơi nhiều việc nên ăn ở căn tin cho tiện.”
Thư Minh Yên nghĩ ngợi một lát: “Nếu anh không quen ăn cơm ở căn tin, thì bây giờ cũng có rất nhiều khách sạn cao cấp cho đặt thức ăn đem tới, anh có thể nhờ thư ký Khâu đặt trước giúp anh. Hoặc anh gọi điện cho dì Dung, kêu dì ấy chuẩn bị đồ ăn ở nhà, rồi đưa đến công ty cho anh.”
“Hửm?”
Thư Minh Yên bị anh hỏi vậy thì sửng sốt: “Vừa nãy anh gửi wechat tới không phải muốn nói cơm ở căn tin khó ăn sao? Thật ra phần ăn ở nơi làm việc nào cũng như vậy cả, anh xem, phần cơm của tôi cũng giống vậy.”
Bên kia đột nhiên không lên tiếng, Thư Minh Yên gọi thử: “Mộ Du Trầm? Anh có đang nghe không?”
“Ừm.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, thanh âm có chút mơ hồ, dường như đang bị phân tâm, nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát khó nói thành lời.
“Anh sao thế?” Thư Minh Yên hỏi.
Mộ Du Trầm: “Không phải khó ăn, tôi thấy cũng tạm ổn.”
“Hả? Vậy vừa rồi tôi hiểu lầm ý của anh rồi.” Thư Minh Yên có chút xấu hổ: “Tôi còn gửi sticker an ủi anh nữa chứ, ngốc thật chứ.”
Cô vỗ gáy, mặt đỏ lên, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Trước cửa sổ của căn tin dành cho nhân viên, Mộ Du Trầm đứng thẳng tắp, ánh sáng bên ngoài soi rõ đường nét sắc sảo và nghiêm nghị trên khuôn mặt anh.
Nghe thấy câu nói của Thư Minh Yên, khớp ngón tay đang nắm chặt điện thoại của anh chợt buông lỏng, bỗng dưng tỉnh ngộ, tự giễu bản thân.
Người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, dịu dàng gọi cô: “Cô bé ngốc.”
Thư Minh Yên: “A?”
“Tôi nhận lời an ủi của em, đi ăn cơm đi, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, đừng để bản thân mệt quá.”
“... ò, được.”
-
Cảnh quay buổi tối của đoàn phim đã kết thúc, lúc trở về khách sạn thì đã hơn 10 giờ tối.
Ban ngày vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Bạch Đường, Thư Minh Yên tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, trong đầu lại nghĩ đến chuyện của Bạch Đường và Cơ Trạch Dương.
Dựa theo những gì Mộ Du Trầm nói, Cơ Trạch Dương chắc chắn là một nhân vật rất nguy hiểm, Bạch Đường lại dây dưa không rõ với anh ta, Thư Minh Yên thật sự rất lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đến tìm Bạch Đường hỏi một chút.
Phòng của Bạch Đường cùng tầng với cô.
Thư Minh Yên đi qua, gõ cửa phòng cô ấy.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Bạch Đường thấy cô thì giật mình hai giây, nghiêng người để cô vào trong.
Bạch Đường đang sắp xếp đồ đạc, vali hành lý để cạnh giường, còn trên sô pha và trên giường đều có một đống quần áo.
Thu dọn chút quần áo lung tung trên sô pha, Bạch Đường rót nước cho cô: “Hôm nay chị vừa vào đoàn phim, vẫn chưa kịp thu dọn đồ đạc nên hơi bừa một chút.”
Thư Minh Yên nhận lấy ly nước đặt xuống bàn, đứng dậy nói: “Em giúp chị thu dọn nhé.”
“Không cần đâu.” Bạch Đường ấn cô ngồi xuống sô pha: “Chỉ vài bộ đồ thôi, chị sẽ sắp xếp xong ngay.”
Điện thoại đặt trên bàn trà bỗng rung lên liên hồi, Thư Minh Yên nhìn ghi chú trên màn hình: Trạch Dương.
Bạch Đường giật mình, tay đang rót nước cho mình chợt run lên, suýt nữa đánh rơi ly nước.
Thư Minh Yên cầm lấy ly nước từ tay cô ấy, lúc này Bạch Đường mới hồi phục lại tinh thần, nhìn điện thoại đang run trên bàn trà.
Cô ấy thử vươn tay cầm điện thoại, rồi lại rụt tay về, đáy mắt chứa đựng sự bất an.
Thư Minh Yên bắt lấy tay cô ấy, từng khớp ngón tay của Bạch Đường đều lạnh toát không có chút hơi ấm, lại còn đang run run.
“Chị Đường, rốt cuộc chị có quan hệ gì với anh ta vậy, sao lại dây dưa với nhau?”
Màn đêm vô tận ngoài cửa sổ bao trùm lấy ánh sáng, trong phòng chỉ có ngọn đèn mờ mờ ảo ảo.
Điện thoại trên bàn vừa hết rung thì lại reo lên, hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Bạch Đường đã sụp đổ, cô ấy cầm lấy điện thoại tắt nguồn, cả người ngồi phịch xuống sô pha, che mặt khóc không thành tiếng.
Thư Minh Yên vội rút khăn giấy đưa cho Bạch Đường, vỗ nhẹ lưng cô ấy.
Bạch Đường chôn mặt vào vai Thư Minh Yên khóc nấc, cô ấy khóc đến thương tâm.
Thư Minh Yên cũng không nói gì, chỉ ôm cô ấy mà an ủi.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Bạch Đường cuối cùng đã dừng lại.
Cô ấy ngồi thẳng người dậy, nhận lấy khăn giấy từ Thư Minh Yên, lau mặt.
Nhiều năm vậy rồi cũng không dám nói ra bí mật với ai khác, bây giờ muốn nói ra, cô ấy cần rất nhiều dũng khí.
Bạch Đường mím môi, chậm rãi lên tiếng: “Em còn nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt không, lúc trước chị không đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học và không thể đậu vào ngôi trường mong muốn, nên định học lại. Nhưng chị đã không học lại, chị muốn tốt nghiệp sớm để gánh vác phụ mẹ, cuối cùng chị đã chọn học ở học viện nghệ thuật ở Đồng Thành.
Hồi năm 1, mẹ chị luôn gọi điện khóc lóc kể lể với chị, nói rằng ở nhà lúc nào cũng có một đám người bao vây đòi nợ, nếu còn không trả thì họ sẽ đập hết đồ đạc. Khi đó vừa hay Cơ Trạch Dương đang theo đuổi chị, anh ta nghe được tình cảnh gia đình chị, không nói không rằng cho chị một khoản tiền. Lúc đó anh ta rất dịu dàng, cũng rất biết cách săn sóc cho chị, hơn nữa vì nhà chị rất cần khoản tiền đó nên chị đã đồng ý làm bạn gái anh ta.
Nhưng sau khi ở chung với nhau mới biết được, vì anh ta là con riêng của Lục gia, từ nhỏ đã nghe những lời móc mỉa của Lục phu nhân mà trưởng thành, nên tình cách vô cùng cố chấp và bệnh hoạn, anh ta là một kẻ hung ác nham hiểm và có tính chiếm hữu rất cao.
Sau khi ở bên cạnh anh ta, chị không thể kết bạn, dù là nam hay nữ thì đều không được, có một lần chị vô tình nói nhiều hơn hai câu với một người bạn nào đó, khiến anh ta không vui, nên anh ta đã nhốt chị lại, thậm chí còn không cho chị lên lớp.
Vì lý do này nên hồi đại học chị thường xuyên bị rớt môn, dù chị cầu xin anh ta thả chị ra để chị được đến trường nhưng anh ta đều không quan tâm, chỉ bảo chị nên ngoan ngoãn ở nhà, cứ để anh ta nuôi là được.”
Bạch Đường gấp hai chân lên, vòng tay ôm lấy, tựa lưng vào sô pha, hàng mi không nhịn được mà run run, trên mặt vẫn còn dính nước mắt: “Hồi năm 2 đại học, chị đã không thể cưỡng lại mà nhận lời mời của một người bạn cùng lớp, là múa ba-lê trong buổi tiệc chào đón ấy, sau đó anh ta biết được và đã nhốt chị nửa năm trời. Nửa năm đó chị sống trong căn biệt thự không được nhìn thấy ánh mặt trời, không có điện thoại, không có internet, ngoại trừ anh ta thì không được gặp ai cả, chỉ định kỳ gọi điện về cho gia đình để báo bình an nhưng phải gọi ngay trước mặt anh ta. Anh ta còn nói, sau này chỉ được múa trước mặt anh ta, nếu còn có lần sau, anh ta sẽ đánh gãy chân chị.”
Thư Minh Yên nghe vậy thì sợ hãi.
Dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, mấy năm nay Bạch Đường không liên lạc với cô, cư nhiên lại vì lý do này.
Chóp mũi Thư Minh Yên hơi cay cay, cô vươn tay trấn an Bạch Đường.
“Anh ta giam cầm chị là phạm pháp, chị…” Thư Minh Yên dừng một chút: “Sao chị không tố cáo anh ta?”
Bạch Đường khịt khịt mũi: “Chị từng hỏi rồi, nhưng những người bên cạnh đều biết chị là bạn gái của anh ta, anh ta cũng không đánh đập làm chị bị thương, chỉ là giam cầm, cho dù vào tù thì cũng sẽ nhanh chóng được thả thôi, hơn nữa anh ta còn có một đội luật sư rất lợi hại, chị tứ cố vô thân, muốn tố cáo anh ta rất khó.”
“Chuyện lớn như vậy, sao chị không nói với em?” Hốc mắt Thư Minh Yên đỏ lên: “Em đưa số điện thoại cho chị, mà chị chưa từng gọi em lần nào.”
Cô nghĩ ra vô số lý do Bạch Đường không muốn gọi điện cho cô, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, cô ấy lại phải trải qua những chuyện này.
Bạch Đường lau nước mắt: “Chị không muốn vì chuyện của mình mà gây thêm phiền phức cho em, vốn dĩ cũng là vấn đề ở chị, nếu chị không vì tiền mà đồng ý ở cạnh anh ta thì đã không có những chuyện sau này rồi, sao chị còn mặt mũi đến tìm em giúp đỡ chứ.”
“Nhưng đây không phải chuyện nhỏ, chị nên nói với em mới phải, lúc chị thiếu tiền chị cũng nên nói với em, rõ ràng em có thể giúp chị mà. Cũng trách em, nhiều năm như vậy mà chị vẫn không gọi điện cho em, trong lòng em còn giận dỗi chị, không chịu tìm thím Bạch để hỏi han về tình hình của chị.” Thư Minh Yên càng nghĩ càng buồn phiền.
“Cô bé ngốc, em tự trách cái gì?” Bạch Đường thở dài: “Người thân của em đều mất rồi, bây giờ em vốn dĩ là ăn nhờ ở đâu, cho dù họ tốt với em thế nào, thì với tính cách của em, em ở nhà họ Mộ nhưng chắc chắn chưa từng mở miệng đòi hỏi điều gì. Em tự chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi, không cần quan tâm đến chị, anh ta không cho chị xuất đầu lộ diện, em xem, bây giờ chẳng phải chị đã vào đoàn phim rồi sao, anh ta cũng không thể mang chị đi.”
Thấy Thư Minh Yên nhìn mình, Bạch Đường tiếp tục nói: “Lúc tâm trạng anh ta tốt thì rất dễ nói chuyện, trước đây chị muốn đóng phim, anh ta liền thu xếp vai diễn cho chị, cho chị vào đoàn phim. Nhưng sau đó nam diễn viên của đoàn phim theo đuổi chị, anh ta biết được nên đã rất tức giận, cắt đứt nghiệp diễn của nam diễn viên đó, còn chèn ép khiến bộ phim không thể công chiếu, rồi sau này anh ta không cho chị đóng phim nữa.”
“Khoảng thời gian trước, chị và anh ta gặp được đạo diễn Quách ở tiệc tối, đạo diễn Quách kêu chị casting vai Tây Thi, Cơ Trạch Dương không chịu, nhưng chị