Hành lý của Thư Minh Yên được cất vào cốp xe, Mộ Tri Diễn lại đưa hoa cho cô: “Em xem, tôi cũng đã mua rồi, chi bằng em cứ nhận đi.”
Thư Minh Yên vẫn không muốn nhận, lát nữa phải ra sân bay, cô không muốn phải cầm một bó hoa như vậy để thu hút sự chú ý của nhiều người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Tri Diễn nhìn bó hoa trong tay: “Hoa hồng đẹp vậy mà, tôi còn cố tình kêu người của cửa hàng chọn lựa cẩn thận, sao em lại không thích, những người phụ nữ khác đều rất thích mà.”
“Những người phụ nữ khác?” Thư Minh Yên kích động trừng mắt nhìn: “Là vô số cô bạn gái trước và bạn gái hiện tại của anh đều rất thích sao?”
Mộ Tri Diễn nhướng mày, đột nhiên cúi người áp sát cô: “Ghen à?”
Thư Minh Yên lùi về sau né tránh anh ta, trên mặt cười như không cười: “Mộ Tri Diễn, loại người như anh quả thật không giống người bình thường.”
Mộ Tri Diễn nghe không hiểu: “Cái gì?”
Thư Minh Yên: “Mọi người đều là da chân dày, còn anh là da mặt dày.”
Mộ Tri Diễn: “...”
Thư Minh Yên mở cửa xe lên trước, ngồi vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe lái về hướng sân bay Đồng Thành, Thư Minh Yên và Mộ Tri Diễn ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
“Sao chú nhỏ lại tới đón em?” Mộ Tri Diễn đột nhiên hỏi một câu khiến Thư Minh Yên khá ngạc nhiên.
Từ nhỏ, Thư Minh Yên đã được nuôi dưỡng ở Mộ gia, khi còn bé, mối quan hệ giữa cô và Mộ Du Trầm cũng khá ổn, nhưng mấy năm nay ngày càng ít gặp nhau nên cũng không nói chuyện gì nhiều.
Hơn nữa, Mộ Du Trầm luôn bận rộn công việc, số lần về nhà rất ít, bình thường anh sẽ không quan tâm đến những chuyện vụn vặt của người trong nhà, nhưng hôm nay anh lại tới đón Thư Minh Yên khiến ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thư Minh Yên nghiêng đầu dựa vào kính xe, thuận miệng nói: “Hai ngày trước gặp chú ở một bữa tiệc.”
“Bữa tiệc gì? Em tới đó làm gì?”
“Đi cùng một nhà sản xuất, tôi có kịch bản muốn cho cô ấy xem.”
“Không ai ức hiếp em chứ?” Mộ Tri Diễn quan sát đánh giá Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên cực kỳ không thích tầm mắt của anh ta dừng trên người mình: “Chẳng phải đã nói là gặp chú nhỏ sao.”
Trán Mộ Tri Diễn dần dần giãn ra, nhưng nhanh chóng cau lại: “Đã sớm nói với em rồi, em là con gái, những chuyện thế này không cần phải cố gắng hết sức làm gì, em coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao? Trên bàn tiệc là những kiểu người nào tôi mới là người hiểu rõ hơn em, đám ông lớn già nua kia có chút tiền kia rất thích chuốc rượu những cô gái xinh đẹp trên bàn tiệc, lỡ em uống say rồi xảy ra chuyện không may thì sao đây? Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với tôi, may là vận khí em tốt, gặp được chú nhỏ.”
“Xảy ra chuyện lớn gì chứ, còn phải nói riêng với anh à? Hơn nữa, không chừng lúc đó anh đang vui vẻ cùng mấy cô em gái ở đâu đó nữa kìa.” Thư Minh Yên liếc mắt nhìn anh ta, khoé môi cong lên, mỉa mai nói: “Anh Mộ à, anh biết rõ những kiểu người trên bàn rượu như vậy, xem ra cũng đã thực hành không ít nhở.”
“Vậy thì oan uổng cho tôi quá.” Mộ Tri Diễn thản nhiên nhấc chân bắt chéo: “Tôi mới không thèm chuốc rượu người khác, đều là phụ nữ chạy tới mời rượu tôi.”
Nghe ra vẻ đắc ý trong giọng nói của anh ta, Thư Minh Yên cười châm chọc: “Anh vẫn cảm thấy mình rất có mị lực sao?”
“Cũng tạm.” Mộ Tri Diễn chỉnh lại kiểu tóc của mình: “Tôi lớn lên cũng khá đẹp trai, người thích tôi cũng nhiều đó, chỉ có mắt em không tốt thôi.”
Anh ta bỗng chủ động nhích lại gần Thư Minh Yên, bày ra ánh mắt vô tội nhìn cô: “Nhưng em yên tâm, những người bên ngoài đó tôi chẳng thích ai cả, trong lòng tôi chỉ thích em thôi.”
“Anh quá nhiều dầu mỡ.” Thư Minh Yên ghét bỏ dịch người ra xa: “Đừng lấy dáng vẻ lừa người ngoài kia để nói chuyện với tôi.”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn tiếp chuyện với người bên cạnh. Nếu bạn có đọc truyện này ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình có thêm view để có động lực ra chương nhanh hơn nhé.
Điện thoại trong túi Mộ Tri Diễn rung lên, anh ta lấy ra liếc nhìn một cái rồi cúp máy.
Không lâu sau, điện thoại lại rung tiếp.
Anh ta thiếu kiên nhẫn bắt máy: “Có việc?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng nũng nịu của phụ nữ, Mộ Tri Diễn vô cảm nói: “Đang bận.”
Rồi cúp máy, khoé mắt anh nhìn xem phản ứng của Thư Minh Yên, nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ, không hề để ý tới cuộc gọi vừa rồi.
Lớp kính thuỷ tinh ngăn cách sự oi bức của mặt trời bên ngoài, chỉ để lại sự ấm áp nhè nhẹ.
Ánh sáng hắt lên ngũ quan xinh đẹp của cô, mũi cao, mắt to môi đỏ, hàng mi dài rủ xuống như lông bàn chải nhỏ.
Khuôn mặt của cô là tiêu chuẩn của người đẹp cổ điển, dịu dàng nhã nhặn, thanh tao tinh tế, là vẻ đẹp không tì vết,
Nhưng kỳ quái là, tuy hai người họ đã lớn lên cùng nhau, nhưng trước kia mỗi ngày Mộ Tri Diễn đều nhìn thấy khuôn mặt này của Thư Minh Yên, biết rằng nhan sắc của cô rất xuất chúng nhưng lại không có cảm giác gì, còn không bằng những người phụ nữ bên ngoài.
Từ khi cô lên đại học và dọn ra ngoài ở, hai người lâu lâu mới gặp một lần, nhưng mỗi lần gặp, mặc dù cô không làm gì nhưng đều có thể khiến tâm trạng anh ta trở nên vui sướng.
Mộ Tri Diễn nhận ra hình như nhịp tim mình đập nhanh hơn mỗi khi gặp cô.
Hầu kết anh ta chuyển động, thử thăm dò nắm tay cô đang đặt trên đầu gối, thanh âm nhẹ nhàng: “Sao ở đoàn phim mấy ngày mà ốm thế? Về nhà phải bồi bổ cho em thật tốt.”
Thư Minh Yên kinh ngạc nhanh chóng rụt tay lại, trừng mắt nhìn anh ta: “Sao anh còn động tay động chân thế?”
Mộ Tri Diễn không biết nói gì, chưa từng thấy vị hôn thê nào mà ngay cả tay cũng không cho nắm.
Cũng do mình quá dễ tính, nuông chiều tật xấu này của cô.
Di động Mộ Tri Diễn lại rung lên, vẫn là số điện thoại đó.
Giọng điệu của anh càng mất kiên nhẫn hơn khi nãy: “Còn việc gì?”
Thư Minh Yên nghe được tiếng khóc lóc sướt mướt của cô gái đầu dây bên kia, mơ hồ có hai chữ chia tay.
Mộ Tri Diễn cười lạnh một tiếng: “Được, tôi đồng ý.”
Cuộc gọi lại bị anh cúp máy, nhân tiện ấn nhẹ vài cái trên màn hình, cắt đứt toàn bộ phương thức liên lạc.
Loại chuyện này Thư Minh Yên đã nhìn thấy rất nhiều lần, cô im lặng, cũng lười quan sát.
Thư Minh Yên tựa đầu vào cửa kính xe bên cạnh, ngồi im không lên tiếng.
“Đã ăn trưa chưa?” Giọng nói ôn hoà của Mộ Tri Diễn vang lên, anh ta lại muốn nắm tay cô.
Thư Minh Yên nhanh chóng rụt tay lại, ánh mắt cảnh cáo.
Hai người họ đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, Mộ Tri Diễn ở trước mặt cô ngoại trừ miệng lưỡi trơn tru thì vẫn rất có phong độ, tuy nhiên sẽ không động tay động chân với cô.
Lần này gặp mặt, không biết tại sao anh ta cứ muốn chạm tay cô.
“Mộ Tri Diễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thư Minh Yên nhất thời tức giận: “Trước kia hai chúng ta đã nói rồi, cho dù sau này kết hôn thì hai đứa cũng tự có cuộc sống riêng, không can thiệp vào nhau, tốt nhất anh đừng có ý tứ gì với tôi, tôi nghiện sạch sẽ.”
Mộ Tri Diễn thời thiếu niên rất thích chơi bời, lúc đó khi ông nội nhắc đến chuyện kết hôn, anh ta sợ rằng cưới Thư Minh Yên sẽ bị quản giáo này nọ nên tỏ ra không có hứng thú gì với cô, hai người đã hứa hẹn rằng sau này dù có kết hôn thì cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của nha.
Nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt tao nhã xuất chúng trước mắt, Mộ Tri Diễn đã đổi ý: “Không được, sau này khi kết hôn, cuộc sống vợ chồng vẫn nên có, nếu không em muốn không cho tôi có con nối dõi sao?”
Đồng tử Thư Minh Yên phóng to: “Anh lật lọng!”
Cô chỉ là cô nhi, ông Mộ nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, sắp xếp hôn sự cho cô, người đó còn là cháu đích tôn của ông, vốn dĩ việc này Thư Minh Yên sẽ không thể từ chối.
Lúc đó vừa hay Mộ Tri Diễn nói không thích cô, sau này khi kết hôn cũng sẽ tôn trọng đối phương, chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa. Nếu bạn có đọc truyện này ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình có thêm view để có động lực ra chương nhanh hơn nhé.
Nếu Thư Minh Yên muốn gả cho ai thì cứ gả, Mộ Tri Diễn đã hứa hẹn như vậy với cô, nên cuộc hôn sự này cũng không phải là không thể chấp nhận.
Nhưng không ngờ lời hứa chỉ mới duy trì được ba năm, bây giờ anh ta lại trở mặt không thừa nhận.
“Mộ Tri Diễn, anh còn mặt mũi không hả?”
“Tuỳ em nói thế nào thì là thế nấy.” Mộ Tri Diễn vẫn bất chấp lật lọng: “Vợ tôi cưới về còn không được chạm vào? Vậy thì kết hôn cái gì? Rõ ràng đính hôn cũng thành dư thừa rồi!”
Lúc này Thư Minh Yên mới nói tiếp: “Suy nghĩ này của anh là tốt nhất, anh cứ nói với ông nội là chúng ta không có tình cảm với nhau, nên hôn ước huỷ bỏ!”
Mộ Tri Diễn giật mình, sau một lúc mới khẽ cười nói: “Em tính kế tôi?”
Anh thản nhiên tựa lưng vào ghế: “Vậy không được, tôi vẫn muốn kết hôn với em.”
“Tại sao?”
“Tôi thích em.”
“... Chữ thích của anh cũng rẻ mạt thật đấy.”
“Thư Minh Yên, hôn sự này em không chạy thoát đâu. Trước lúc ông Thư mất, ông nội tôi đã hứa với ông ấy rằng, Mộ gia sẽ che chở em cả đời, vậy đương nhiên em phải gả vào Mộ gia. Mộ gia chỉ có vài người như vậy, ngoại trừ tôi thì em còn có thể gả cho ai chứ?”
-
Đến sân bay