Cơm tối vẫn do Tiêu Hành nấu, vì hôm nay là Trung thu nên món ăn phong phú hơn ngày thường, còn đặc biệt mua thêm một vò rượu.
Đáng tiếc A Sênh còn nhỏ không thể uống, trong người Tạ Thầm có cổ độc kỵ rượu nên cũng không uống được, cuối cùng cả vò rượu đều vào bụng Tiêu Hành, bù lại cơn thèm gần nửa năm nay chưa đụng đến giọt rượu nào.
Hắn ở trong quân đội uống rượu không ít, chỉ một vò này chẳng tính là gì, ăn xong dọn dẹp bát đũa rồi chọn từ mớ lồng đèn mới làm ra hai cái treo trước cửa y quán, sau đó dẫn Tạ Thầm và A Sênh ra ngoài xem hội hoa đăng.
Đứa nhỏ lần đầu tham gia náo nhiệt, ngoài mặt kìm nén không nói nhưng trong lòng sướng đến phát điên, vừa ra khỏi cửa liền nhảy nhót chạy xa tít, Tiêu Hành chỉ hận không thể cột dây vào cổ hắn mà nắm, kéo tay Tạ Thầm đuổi theo.
Đứa nhỏ chạy quá nhanh, Tạ Thầm bị hắn kéo chạy một đoạn dài, ngay cả câu chậm lại cũng không kịp nói.
Sau khi bị mù y không còn chạy nữa vì sợ không thấy đường sẽ đụng trúng người ta, sợ bất cẩn bị ngã, nhưng giờ phút này gió thổi vù vù qua tai, nhờ bàn tay nắm chặt kia mà y chợt có cảm giác yên lòng trước nay chưa từng có.
Có lẽ điều thật sự khiến y e ngại không phải là đau đớn hay trách mắng.
Chỉ là không ai ở bên cạnh nên y chỉ biết nấp trong vỏ tự bảo vệ mình, không dám thăm dò không dám mở lòng.
Y cứ tưởng mình đã quen tịch mịch.
Mãi đến khi gặp được Tiêu Hành, y mới phát hiện cái gọi là thói quen chẳng qua chỉ là cái cớ để che giấu sự nhút nhát mà thôi.
"Ranh con giỏi quá nhỉ, chạy nhanh thế không sợ lạc đường bị ai bắt cóc đem bán à?"
Tiêu Hành túm cổ áo A Sênh dạy dỗ một trận, đứa nhỏ la oai oái vùng vẫy thoát ra rồi chạy đến sau lưng Tạ Thầm, ủy khuất túm tay áo y nói Tiêu Hành thật hung dữ.
Tiêu Hành giận mắng tên tiểu tử thúi nhà ngươi bớt giả bộ khóc lóc đáng thương đi, đang muốn tiến lên đánh một trận thì Tạ Thầm dở khóc dở cười đưa tay ngăn lại, giảng hoà nói hắn biết lỗi rồi, chúng ta mau đến hội hoa đăng đi.
Tiêu Hành đành miễn cưỡng bỏ qua, sầm mặt ra lệnh cho A Sênh không được đi xa, nếu không sẽ lập tức về nhà.
A Sênh nghe vậy nào dám nghịch ngợm nữa, ậm ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi bên cạnh Tạ Thầm.
Trên đường rất đông người, xem đèn, làm thơ, ngắm trăng, vừa đi vừa nghỉ.
Tiêu Hành sợ Tạ Thầm bị người khác đụng trúng nên nghiêng người che chở cho y, chờ đến chỗ vắng vẻ mới nắm tay y lần nữa.
Tạ Thầm thẹn thùng giật ra, còn chưa mở miệng hỏi thì Tiêu Hành đã giải thích trên đường đông người, y lại nhìn không thấy nên nắm tay sẽ dễ đi hơn.
Tạ Thầm mấp máy môi, sau đó để mặc hắn nắm lấy.
Ven đường hoa đăng sáng rực, hai người nắm tay nhau dưới ống tay áo rộng, ai cũng không thấy được.
Lúc về A Sênh mệt mỏi ngủ gục trên lưng Tiêu Hành, trong tay còn nắm một cây kẹo hồ lô chưa ăn hết, Tiêu Hành lấy xuống ăn mấy viên, còn lại viên cuối cùng đưa tới bên miệng Tạ Thầm bảo y nếm thử.
Tạ Thầm đầu tiên thè lưỡi liếm liếm, nếm được vị ngọt mới há miệng nhẹ nhàng cắn nửa cái.
Tướng ăn của y rất nhã nhặn, ngon dở gì cũng ăn từng miếng nhỏ chứ không như Tiêu Hành đói bụng thì ăn như hổ đói, vì vậy y ăn rất chậm. Tiêu Hành một tay đỡ mông A Sênh, tay kia cầm que tre cho Tạ Thầm ăn, cũng không ngại mỏi tay mà chỉ thấy bộ dạng này vừa ngoan vừa đáng yêu, so với sóc con gặm quả thông còn đáng yêu hơn.
Trở về y quán, Tiêu Hành cõng A Sênh về phòng nhỏ đặt xuống giường, thu xếp cẩn thận rồi đi nấu nước, chờ hai người tắm rửa xong mới ra sân sau nghỉ ngơi.
"Đây là gì thế?" Tạ Thầm bị lồng đèn treo trên cột giường đụng vào đầu, cẩn thận đưa tay