Trong mắt đen kịt một màu, tiếng hít thở vẫn đều đều như đã ngủ rất say.
Tạ Thầm lặng lẽ đưa tay mò mẫm trên đệm, khi đụng phải chướng ngại vật thì dừng lại, đầu ngón tay cọ xát vào vải, nhận ra đó là cánh tay Tiêu Hành lộ ra ngoài chăn, hình như hắn chỉ mặc trung y hơi mỏng.
Tạ Thầm để tay tại chỗ ước lượng khoảng cách giữa hai người, sau đó chậm rãi nhích về phía Tiêu Hành, đến khi tiếng hít thở đã gần bên tai mới dừng lại, đầu ngón tay dần sờ soạng từ tay áo lên trên, từ cánh tay đến bả vai rồi đến cổ, cuối cùng rơi vào cái cằm hơi lõm, ở giữa còn có một đường rãnh cạn.
Nghe nói đây gọi là mỹ nhân câu, chỉ có rất ít người đẹp mới có, Tạ Thầm không dám sờ mạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chỗ lõm kia rồi dời lên một chút, đụng phải đôi môi khô ráo mềm mại.
Y vẫn nhớ rõ cảm giác khi đôi môi này áp lên da thịt mình, nhưng lại chưa bao giờ biết nó có mùi vị gì.
Có thể nếm thử không?
Mặc dù hôn trộm người khác trong lúc ngủ hình như không phải phép cho lắm......
Nhưng y không muốn hôn trộm mà.
Chỉ nếm một chút thôi cũng đâu có sao.
Tạ Thầm liếm môi một cái, dùng đầu ngón tay miêu tả đôi môi kia rồi cúi đầu chậm rãi xích lại gần, nhẹ nhàng ấn môi mình lên.
Kỳ thật nếm không ra mùi vị gì, chỉ cảm thấy trái tim phình ra, có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Tạ Thầm sợ đánh thức Tiêu Hành nên không dám thở, đến khi sắp ngạt mới buông môi của hắn ra rồi quay đầu vùi mặt vào chăn há miệng thở dốc.
Điên rồi.
Y đúng là một tên điên không biết xấu hổ.
Sao lại dám làm thế cơ chứ?
Tạ Thầm nắm chặt vạt áo, trong lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, cảm thấy tim mình đập nhanh như sắp chết.
...... Hôm nay tạm thời đến đây thôi.
Y nghĩ.
Dù gì sau này vẫn sẽ ngủ chung nên còn rất nhiều cơ hội thăm dò gương mặt này.
Tạ Thầm nhếch môi thu lại ý cười bé nhỏ nơi khóe miệng rồi nhẹ nhàng trở về vị trí của mình, quấn kín chăn nhắm mắt ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi tiếng hít thở bên kia dần trở nên ổn định, Tiêu Hành mới mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn bóng dáng co ro trong góc tối lờ mờ.
"Đồ ngốc."
Hắn bất đắc dĩ cười cười rồi duỗi tay kéo người đang nằm xa tít kia vào ngực mình.
Người ngủ say không hề phản kháng mà vùi đầu vào ngực hắn cọ mấy lần, tìm được vị trí thoải mái liền ngủ tiếp, ngoan như một chú mèo con.
Trong lòng Tiêu Hành mềm nhũn, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Tạ Thầm rồi ôm y chặt hơn.
Một đêm không mộng.
*
Cái gọi là trước lạ sau quen, đêm đầu làm chuyện xấu không bị phát hiện nên lá gan Tạ Thầm liền to ra, mỗi đêm đều giở lại chiêu cũ, chờ Tiêu Hành ngủ say thì lén lút cọ tới sờ cằm, sờ mũi, sờ mắt, sờ lông mày, sờ khắp mọi chỗ trên mặt,cuối cùng lại nếm thử hương vị môi người ta.
Lúc đầu chỉ là chạm môi, mấy lần sau thấy Tiêu Hành không tỉnh thì lại thè lưỡi liếm nhẹ, liếm xong lại ấn môi vào như muốn đóng dấu người kia là của mình.
Thật trẻ con.
Quả thực còn ngây thơ hơn cả A Sênh mười tuổi.
Mỗi lần làm xong chuyện nằm xuống lại, Tạ Thầm đều tự mắng mình trong lòng.
Nhưng đến đêm tiếp theo y lại giống như lên cơn nghiện, tiếp tục làm chuyện ngây thơ.
Haizz.
...... Nhưng còn có chuyện rất kỳ quái.
Tướng ngủ của Tạ Thầm luôn rất tốt, lúc ngủ thế nào thì lúc tỉnh thế ấy, nhưng từ khi ngủ chung với Tiêu Hành thì mỗi sáng y đều tỉnh lại trong ngực Tiêu Hành, mà lại không nhớ nổi đêm qua sao mình lại ngủ thành như vậy.
Chắc không phải Tiêu Hành chủ động ôm y ngủ chứ?
Tạ Thầm vừa tin vừa không dám tin, bóng gió hỏi Tiêu Hành một lần nhưng đối phương trả lời không biết, sáng dậy đã thấy vậy rồi, còn nói nếu y ngại